Có 2 người đàn ông đang bị bệnh nặng. Họ nằm cùng phòng ở bệnh viện. Một người phải dành khoảng 1 giờ đồng hồ mỗi buổi chiều ngồi trên giường để hút dịch lỏng ra khỏi phổi. Giường của anh ấy nằm cạnh chiếc cửa sổ duy nhất trong phòng. Người đàn ông kia thì buộc phải dành cả ngày giữ thẳng lưng.
Những người đàn ông nói chuyện với nhau hàng giờ. Họ nói về vợ của mình và gia đình, nhà cửa, công việc và những kỳ nghỉ. Mỗi buổi chiều, khi người đàn ông ngồi bên cửa sổ ngồi dậy, anh ấy sẽ miêu tả chi tiết tất cả những gì anh ấy nhìn thấy bên ngoài cửa sổ. Người bạn cùng phòng của anh ấy luôn chờ đợi những khoảnh khắc đó, khi mà thế giới của anh ấy được mở ra và bừng sáng bởi thế giới bên ngoài.
Quang cảnh tuyệt vời của công viên với cái hồ rất đẹp có thể nhìn từ cửa sổ phòng của bọn họ. Những chú thiên nga chơi đùa dưới nước trong khi những đứa trẻ chèo những chiếc thuyền hiện đại của chúng. Một cặp đôi đang tay trong tay sánh bước giữa muôn hoa đang khoe sắc. Ngoài ra có thể nhìn thấy đường chân trời tuyệt đẹp của thành phố.
Khi người đàn ông bên của sổ miêu tả cặn kẽ tất cả những gì xảy ra bên ngoài cửa sổ, thì người bạn cùng phòng của anh nhắm mắt và tưởng tượng về tất cả những cảnh đẹp của cuộc đời mà anh được nghe.
Vào một buổi chiều ấm áp người đàn ông nằm trên giường bên cửa sổ tả về một buổi diễu hành đang ngang qua.
Mặc dù người đàn ông kia không nghe thấy tiếng ban nhạc nhưng anh có thể nhìn thấy trong tâm trí mình khi một quý ông bên cửa sổ miêu tả bằng những từ ngữ rất tượng hình.
Nhiều ngày, nhiều tuần, nhiều tháng trôi qua.
Vào một buổi sáng, ngày cô y tá mang nước đến phòng tắm của họ thì thấy cơ thể không còn sự sống của người đàn ông bên cửa sổ, anh ấy đã ra đi thanh thản trong giấc ngủ.
Sau đó một thời gian, khi người y tá tới chăm sóc anh, anh ấy nói với ý tá rằng muốn chuyển tới chiếc giường gần cửa sổ. Người y tá đồng ý và rất tử tế chuyển anh sang. Sau khi chắc chắn là anh ổn, cô ý tá rời đi, người đàn ông từ từ và đau đớn chống một bên khuỷu tay lên để nhìn thế giới bên ngoài. Anh ấy rất choáng váng. Cửa sổ đối diện với một bức tường trống không.
Khi người y tá tới chăm sóc anh lần nữa, anh ấy hỏi cô về những gì đẹp đẽ bên ngoài cửa sổ mà người bạn cùng phòng đã miêu tả. Cô y tá trả lời rằng người bạn chung phòng với anh bị mù và anh ấy thậm chí không nhìn thấy bức tường. Cô nói “Có thể anh ấy chỉ muốn khích lệ anh”.
Kết:
Có một niềm hạnh phúc to lớn khi làm cho người khác hạnh phúc, bất chấp hoàn cảnh của chính chúng ta.
Chia sẻ nỗi buồn thì sẽ vơi bớt một nửa, những sẻ chia hạnh phúc thì hạnh phúc sẽ nhân đôi.
ĐỖ NGUYỆT DỊCH