ĐÊM GIAO THỪA – BÁC THĂM NGƯỜI NGHÈO NHẤT
Người phụ nữ liêu xiêu trong đêm
Gánh nước nặng như đời chị
Bao chuyến nữa, nếu như có thể
kịp về đón giao thừa
Ở đó, trong căn nhà đơn sơ
Mấy đứa con đợi mẹ về có tiền mua bánh.
Bỗng như trong cổ tích
Bác Hồ đứng đó dịu hiền
Nghẹn ngào , chị thốt lên:
Sao Bác đến thăm nhà cháu.
Bác nhẹ nhàng, đôn hậu:
Không thăm nhà cháu, thăm ai?
Chị cười mà nước mắt lăn dài
Xúc động, niềm vui ngập tràn căn nhà nhỏ
Chia bánh cho trẻ con, hỏi thăm sức khoẻ
Hỏi việc làm, đôi lúc Bác trầm tư
Ôi thiêng liêng và vĩ đại, Bác Hồ
Tìm chúc Tết một người nghèo nhất.
CHÚ NGÃ CÓ ĐAU KHÔNG?
Rừng Việt Bắc đêm đông mưa rét
Người cảnh vệ đi bên lán Bác Hồ
Anh nhẹ chân bởi ở trong kia
Bác ngồi đó với muôn vàn việc nước
Chợt hẫng hụt bước chân trơn trượt
Xô anh xuống một hố sâu
Kìm mình, nén cơn đau
Anh dò dẫm trong đêm tìm lối
Bỗng nghe tiếng chân bước vội
Chòm râu, ánh mắt hiền từ
Bác hiện ra như từ ở trong mơ:
Cháu ngã rồi, đưa tay đây Bác đỡ
Người chiến sỹ còn đang bỡ ngỡ
Bác cầm tay dìu lên
Anh lặng người, nhận ra Bác trong đêm
Không áo khoác và chân không đi guốc
Ấm áp giọng Người làm anh thổn thức:
Cháu ngã có đau không ?
VỀ ĐỀN HÙNG NHỚ BÁC HỒ
Con về Nghĩa Lĩnh sáng nay
Rưng rưng nhớ Bác một ngày năm xưa
Sân Đền, Bác cháu nghỉ trưa
Muối vừng, cơm nắm Bác chia mọi người
Bốn ngàn năm, đất nước tôi
Vua Hùng ngày ấy và Người hôm nay
Người dạy dân biết cấy cày
Người nâng niu những cao dày cha ông
Người lập nước, dựng non sông
Người lo theo bước tổ tông giữ gìn
Nắm cơm trưa, giữa bình yên
Mà như nguồn mạch nối liền xưa nay.








