Không biết ai đã mang giống cây ô rô về trồng ở quê tôi tự bao giờ. Miền trung du quê tôi đất cằn đá sỏi, vậy mà ô rô xanh tốt từ năm này qua năm khác. Mầu xanh biếc khiêm nhường toả ra từ hàng rào bao quanh những ngôi nhà mái cọ hiền lành. Mầu xanh viền theo những con đường làng đã trở nên thân thiết với tuổi thơ tôi. Sau này mỗi lần về thăm quê, ánh mắt chạm vào hàng ô rô dịu dàng hoa tím là bước chân lại sải gấp và lồng ngực rộn lên bồi hồi khó tả.
Mỗi độ xuân về, các bờ giậu ô rô đồng loạt trổ hoa. Trên muôn cành hé nở những bông hoa xinh xinh năm cánh nhỏ, thuần một màu tím dịu dàng đằm thắm. Trong làn gió xuân nhẹ thổi, hàng ô rô nghiêng nghiêng rắc xuống sân nhà, đầu ngõ, đường làng muôn vàn hoa tím, xao động như chiếc khăn voan hờ hững trên vai người thiếu nữ tuổi xuân.
Tôi cùng lũ bạn trong làng lớn lên qua từng mùa hoa tím, mỗi mùa hoa chứa chất bao kỷ niệm. Ngày Mỹ dùng máy bay B52 ném bom Hà Nội, tôi cùng cánh trai làng tình nguyện nhập ngũ. Chính trong những giờ phút chuẩn bị lên đường tôi chợt nhận ra bao bịn rịn lưu luyến với từng góc sân, ngôi nhà, bờ cây hoa tím và ánh mắt thân thương của người bạn gái. Hai nhà chung một giậu hoa. Buổi hẹn hò, chúng tôi đứng nói chuyện với nhau bên hàng rào phủ đầy sắc tím, cô bạn bối rối ngắt từng cánh hoa ô rô chẳng nói nên lời, hoa tím rắc đầy chân hai đứa.
Bao mùa hoa qua đi tôi mới có dịp trở về. Đến ngõ, tôi hồi hộp dừng chân giây lát bên bờ giậu. Ô rô vẫn xanh tốt qua bao đạn bom. Hoa tím vẫn nở bất chấp thời gian nghiệt ngã. Bất giác tôi đưa tay run run sờ lên những chiếc lá xanh, lá như tay ai mềm mại thân thuộc đến nao lòng! Mùi nhựa cây, mùi hoa nhè nhẹ quyện với hơi thở của đất đai, ruộng đồng, phả vào lòng tôi một cái gì thật máu thịt, thật da diết. Tôi lặng đi rưng rưng khi thấy bóng mẹ tảo tần, lưng còng dần theo năm tháng.
Bình minh ở quê tôi, mầu tím của hoa ô rô hoà trong tiếng gù trầm ấm của chim cu gáy nghe mơ màng xa xăm như quá khứ vọng về. Tôi ngỡ mình sống lại tuổi thơ, chân đất đầu trần tóc khét nắng gió.
Những buổi hoàng hôn, nắng chưa kịp tàn, vầng trăng chiều lơ lửng trên mái cọ, mầu hoa tím hơi thẫm lại như đang trầm ngâm sâu lắng điều gì.
Ơi mầu hoa tím! Mầu tím bình dị tự lúc nào đã đi vào tâm khảm tôi như ngọn lửa nồng ấm trong những ngày xa quê, tưởng như chẳng có gì mà lại là tất cả. Những năm tháng trên chiến trường gian khổ, đạn bom rình rập, màu hoa tím cùng ánh mắt cô bạn láng giềng và dáng mẹ tảo tần ngóng đợi đã tiếp thêm sức mạnh cho tôi vượt lên, chiến thắng quân thù. Hoa tím là hơi là hồn của mối tình đầu trong sáng, là quê hương yêu dấu trong tôi.
L.Q.V