Điền Bình Bình
Nghe hát Xoan đêm xuân
Đêm xuân
nghe câu Xoan
lời xa xăm, lời gần gụi
vít cong tre làng
Đêm xuân
Hội Xoan thao thức
nhặt khoan, khoan nhặt gọi mời
Nghe Xoan lời nẩy lộc
Thấy trầu cau lên môi
thấy mắt cười trong mắt
thấy mình được gặp lại ông bà cùng câu dân ca
Đêm Xoan
lời tiếp lời hoa lá biếc xanh
tung tẩy áo khăn mớ ba, mớ bảy
Lạc nhau giữa hội
anh theo câu hát đêm Xoan mà tìm.
Đ.B.B
LÊ VA
Ảnh
Ngày lại ngày
cắm mặt xuống đất
quăng thân vào trời
nào thấy mình đâu?
Một ngày
người ta mang đến bản
bao nhiêu là ảnh
sững sờ thấy mình
thấy ổ nhà mình
thấy cả núi rừng của mình
Bây giờ thì tin
con người có vía
quê hương có hồn!
L.V
KIM DŨNG
Hồ Văn Lang
Tặng Họa sĩ Đ.N.D
Cùng em dạo quanh hồ Văn Lang
Chiều thu xanh trong trẻo quá
Những hàng cây mở ngàn mắt lá
Mặt hồ in bóng các giai nhân
Cây cầu Vàng nối đôi bờ thân thiện
Tháp cao tầng gợi nhớ thuở xưa
Các Vua Hùng dự lầu kén rể
Chàng Sơn Tinh dẫn cưới đến Kinh đô
Những pho tượng quanh hồ tái hiện
Các chân dung tạo dựng nước Văn Lang
Mẹ Âu Cơ sinh bọc hồng trăm trứng
Trăm người con chia đôi xuống biển, lên ngàn
Mười tám đời Vua Hùng kế nghiệp
Xây dựng lên một thời đại huy hoàng
Ao Việt xưa – nay Việt Trì thành phố
Đặt móng xây nền từ đất Văn Lang…
Đường Tiên Dung dẫn lối ta sang
Áo em bay qua cầu đẹp quá
Bước chậm lại – người xe chen vội vã
Em dịu dàng – phái đẹp kiêu sa!
Rất nhiều nơi du khách đã qua
Đến thành phố trung du còn nhớ mãi
Hồ Văn Lang – thiên nhiên ưu ái
Tặng Việt Trì một “lá phổi xanh”
Như chiều nay bao người dạo quanh
Hồ thêm đẹp từng đôi ngồi tình tự
Em chợt đọc câu thơ ngày cũ
Sóng hồ thu xao xuyến phút giã từ…
K.D
Thanh Trắc Nguyễn Văn
Lục bát hai dòng
Vớt trăng, vớt phải nụ cười
Tìm thơ, tìm được một người trong thơ
Thị Mầu, em trách lẳng lơ…
Còn em ai trách hững hờ, dửng dưng?
Đã yêu, yêu chớ ngập ngừng
Hết yêu, khô lệ cũng đừng oán nhau!
Bậu xưa phơi áo bờ rào
Thương con bướm vẫn bay vào, bay ra…
Bỏ tình gần, theo tình xa
Thuyền trôi lạc bến biết là về đâu?
Giếng sâu, bậu thả dây gàu
Ngàn năm đợi, cỏ bạc màu hoàng hôn
Giận tình, đào hố đem chôn
Lấp lên, vùi xuống… chưa chôn được tình!
Quạ kêu trăng chạm mái đình
Hoa cau rụng, gió giật mình nhớ ai?
T.T.N.V
VI THUỲ LINH
Rét ngọt
Phần đa nhân loại được khuyến cáo
giảm lượng muối, đường
Cả hành tinh vẫn ưa nói ngọt
Kẹo thuộc về thế giới trẻ em
Uyên ương vẫn chuộng chocolate và nến
Chờ cuối Đông mới được mặc áo len
Mùa không ra chất mùa thì Trái đất đang mệt
Cacao nóng hay cafe khuấy thôi – miên – nâu
Luồng mắt hai chiều đắm sâu
Xuân đúng hẹn, mà không nhàm quen
Xuân được chờ từ mưa phùn Mười một
Ngỡ cả Á Đông cùng chung đợi tháng Giêng
Anh và em đón Xuân đầu tiên
Hàn thử biểu là môi
Truyền tráng khí bằng oxy sạch
Cần thêm rét ngọt tăng cường
Cho Xuân bội thu yêu thương.
V.T.L
ĐOÀN HẢI HƯNG
Tết đến, nhớ Trường Sa
Những năm bảy mươi của thế kỷ hai mươi
Trường Sa là một dải cát chang chang nắng nóng
Chỉ một thứ cây sống trên san hô đá
Cây phong ba dữ dội, gian nan…
Trường Sa Lớn ngày ấy
Chỉ những người lính đảo trước muôn trùng sóng bão
Thiếu nước ngọt, thiếu rau, thiếu gạo…
Súng vẫn chắc tay, canh giữ biển trời
Trường Sa Lớn hôm nay đã khác xa rồi
Một dải xanh rì trái cây trĩu quả
Cờ Tổ quốc bằng gốm – Linh thiêng cột mốc
Trường Sa có đền, chùa, có lớp học cho trẻ thơ
Những người dân cùng người lính Trường Sa
Sống giữa đảo xa như quê nhà thân thuộc
Tết đến có đào, mai, bánh chưng, chè, thuốc…
Tấp nập người thăm, tình nghĩa đậm đà
Mới ngày nào, nửa thế kỷ đã trôi qua
Những cái Tết ở Trường Sa không thể nào quên được
Lòng dũng cảm và tình yêu Tổ quốc
Tạo dáng đứng hiên ngang người lính biển Trường Sa.
Đ.H.H