Nguyễn Thị Lan Thanh
Âm vang linh khí Hùng Vương
Vua Hùng truyền lại cháu con
Những trang huyền sử vàng son nối đời
Hồ trong, suối lượn quanh đồi
Trăng treo đầu núi, hát lời nước non
Ngàn cây như cũng xanh hơn
Tháng Ba lễ hội cháu con hướng về
Trống đồng linh khí sơn khê
Bánh chưng xanh lại nhớ về Lang Liêu
Người ơi vấn vít lời yêu
Câu Xoan câu Ghẹo mắt chiều đam mê
Lời mộc mạc, điệu dân quê
Bao âm hưởng dắt ta về lối xưa
Mặc trời sớm nắng chiều mưa
Đường lên Đền Thượng gió vừa nâng ta
Đền Trung líu ríu chim ca
Cành Thiên Tuế cũng la đà xanh non
Trời mây non nước trong hồn
Bên kia, núi Tản như còn Sơn Tinh
Sông Đà rồng cuộn núi linh
Vòm xanh bảng lảng hữu tình mây trôi!
Bên này, Tam Đảo gần thôi
Một vùng núi biếc, đất trời đang xuân…
Trống đồng vừa lại vang ngân
Cháu con kính lễ lộc gần lộc xa
Mùa xuân bừng sắc ngàn hoa
Nén hương dâng Tổ nhắc ta nhớ nguồn!
N.T.L.T
(*) Tục truyền: Hai làng Xoan kết nghĩa thì các đào kép của hai làng Xoan đó không được lấy nhau.
LÊ QUANG VINH
Hội mùa này vắng em
Anh trở về tháng Ba
Bồi hồi bước chân Nghĩa Lĩnh
Đất nước đang mùa chống dịch
Đền Hùng như rộng dài hơn
Anh đã qua năm tháng Trường Sơn
Mong ngày về trước vòm nhang lăng Tổ
Để da diết mỗi mùa hoa xoan nở
Mẹ thênh thênh khăn áo hội Hùng
Hội năm nay em đến miền Trung
Với thành phố anh hùng mang tên Bác
Bình Dương, Đồng Nai, Kiên Giang,
Đồng Tháp…
Bất kể nơi nào khi Tổ quốc gọi em
Ơi những người con gái Việt Nam
Dịu dàng thế mà kiên cường đến thế
Hết dịch, về Trung du em nhé
Mình lại đi trong tán cọ, nương chè.
L.Q.V
NGUYỄN CHÍ DIỄN
Thăm Đền Hùng ngày xuân
Đưa con về đất Vua Hùng
Nhấp nhô đồi cọ xanh cùng ca dao
Dùng dằng sóng nước sông Thao
Câu Xoan câu Ghẹo bay vào mênh mông
Bình minh thắp ngọn lửa hồng
Thiêng liêng Đền Giếng non sông vọng lời
Còn đây ấm chỗ Bác ngồi
Lời thề giữ nước muôn đời tạc ghi
Cầm tay, cha dẫn con đi
Nghe làn gió nhắc thầm thì chuyện xưa
Con ơi ngày ấy tuổi thơ
Cha theo ông nội tắm mưa Đền Hùng
Đây Đền Hạ, kia Đền Trung
Và đây Giếng Ngọc, Tiên Dung soi mình
Bâng khuâng một cõi thanh bình
Thành tâm… Đền Thượng hiển linh khói vờn
Cha theo ông để về nguồn
Con theo cha để yêu hơn lẽ đời
Mai sau con lớn nên người
Lại về đất Tổ nối lời tri ân
Vọng vang lời Bác thật gần
Hương lòng tỏa với hương xuân Đền Hùng.
N.C.D
NGUYỄN TRỌNG ĐỒNG
Đất Tổ ngàn năm
Nghĩa Lĩnh non cao linh khí
Tự mấy nghìn năm đất Tổ Hùng Vương
Nơi Đền Thượng Đền Trung
Còn thoáng bóng Vua Hùng và thảo dân
Cùng khai hóa sơn hà muôn thuở
Một cõi trời Nam vó ngựa
Vẫn tung bờm như ngọn lửa Văn Lang…
Nơi Đền Thượng Đền Trung
Bóng sông Hồng phù sa thắm đỏ
Bên lở bên bồi cánh đồng ngô lúa
Qua bao mùa mưa nắng
Còn ngời ngời giếng nước Mỵ Nương
Như buổi ấy Vua mở hội tịch điền
Cho mùa vụ muôn dân no ấm
Một thời đại đã khai sinh Ánh sáng
Và mở hồng muôn dặm nước non
Nắng mưa như dòng trong dòng đục
Khi Vua và thảo dân là một
Ý chí non sông đầy như chiến tích
Mạnh như cụm roi tre ngà Thánh Gióng
Hiền như bánh Chưng bánh Giầy
Ôi! Sông núi cội nguồn ngọn gió trời mây
Vẫn thổi suốt ngàn năm mây trắng!
Để bây giờ cả cánh đồng vàng nắng
Từng bông lúa cong cong
Như ngọn cờ chói lọi
Bàn chân tới tương lai
Nơi xanh biếc khoảng trời…
N.T.Đ
NGUYỄN XUÂN ĐẠT
GIấc mơ mùa đông
Ta như con sâu kèn nằm trong tổ
Mơ hoài ngày cắn kén chui ra
Làm chú bướm ngao du cùng trời đất
Say vờn bên những nhành hoa
Cùng bạn tình dạo chơi trong nắng
Mùa đông về
Đem theo luồng gió lạnh
Đem theo nỗi nhớ mùa thu
Kí ức tỏa ra từ trong mộng
Ước một ngày bên em…
Đêm thật dài
Ta một mình cuộn trong chăn ấm
Giấc ngủ chập chờn mang hình bóng
các nàng thơ
Tụ cả về đây xôn xao ngàn con bướm
Xôn xao phát sóng siêu âm
Bản tình ca du dương
Hồn ta bốc lửa…
Ôi mùa đông!
Mùa đông
Khát khao nỗi nhớ…
Ngày em lên xe hoa
Lòng ta như dao cứa
Bao mùa đông đi qua
Con tim còn đóng cửa
Rồi một ngày gặp em
Em như cánh bướm già
Không giữ nổi phấn son
Nhìn vào mắt em
Xót xa một thời say khát
Đêm vẫn thật dài
Nghe từng hồi gió hú
Ta chập chờn khó ngủ
Làm con sâu kèn trong chăn
Mơ ngày hóa bướm…
N.X.Đ
HÀ QUANG HÀNH
Tin nhắn ngày xuân
– Em à, mai kia là Tết đến
Nhà mình… em sắm sửa gì chưa?
Năm nay anh lại đành lỗi hẹn
Ở lại Trường Sa đón giao thừa
– Tết về, em sắm đủ anh ơi
Đào đã đơm hoa, quất đỏ ngời
Đâu biết xuân này anh lại vắng
Để đào chỉ thắm với em thôi?
– Bọn anh ngoài này đêm ba mươi
Cũng bánh Chưng xanh, cũng đào phai
Qua phút giao thừa lên đổi gác
Gửi nhớ cho em giữa đêm dài
– Thương anh bộn bề nơi gió cát
Em sớm chiều phấn trắng, bảng xanh
Cu Bi năm tới vào lớp Một
Nhiều đêm gọi bố giấc mơ lành
– Đồng đội bên anh, tình biển mặn
Triều xuống chưa vơi nỗi nhớ nhà
Giờ em lên lớp bao bụi phấn
Anh nằm nghe sóng, nhớ em xa…
– Chúc anh vui khỏe, chớ băn khoăn
Dù anh lỡ hẹn đến bao lần
Mẹ con em đợi anh về phép
Dẫu chẳng mai đào, vẫn cứ xuân!
N.Q.H
Nguyễn Đình Xán
Qua đồng Cỏ Ống
Cỏ Ống cao ngập đầu
Đồng rộng dài chó ngáp,
Gặp chiếc xe tăng giặc
Cháy đen màu củ nâu…
Tờ rơi như bướm trắng
Nực cười, chân bước mau!…
Qua cánh đồng Cỏ Ống
Trăng đã treo ngang đầu,
Trên đường ra mặt trận
Triệu bàn chân đan nhau!…
N.Đ.X
ĐÀM TUẤT
Đêm còn ru ông (*)
Trường Hoa Mai… vãn trẻ thơ
Cháu tôi còn vẫn ngẩn ngơ sân trường
Mịt mùng bóng mẹ ly hương
Bóng cha thấp thoáng trên đường “việc công”
Đợi bà… thì chợ đang đông
Cháu tôi thổn thức đợi ông vãn chiều
À ơi… ngủ nhé Bống yêu
Đời ông bóng đổ nghiêng chiều. Nặng vai
Ngây thơ hỏi Bống yêu ai
Bống cười tủm tỉm cả hai ông bà
Vô tâm ông chẳng mua quà
Bặm môi Bống bảo… chỉ bà thương con
Nửa năm vào lớp mầm non
Bống khoe… hai phiếu “Bé ngoan” của trường
Hỏi sao ít thế Minh Phương?
Bống cười bố dán lên tường… gió bay!
À ơi ướt đẫm cánh tay
Mồ hôi con trẻ đêm nay thơm nồng
Ông ru… “bong bóng phập phồng”
Giọt đau từ ruột từ lòng… vỡ ra!
Sông gần, nhưng biển thì xa
Ai người dắt cháu tôi qua dặm trường?
Hà thành – lạ phố lạ phường
Quen thầy, quen bạn, quen trường chưa con!
Học xong
cố ngủ giấc tròn
Đêm nay ông thức… ông – còn – ru – ông!
Đ.T
(*) Thân yêu gửi cháu Đàm Minh Phương (tức Bống) sinh nhật lần thứ 12.
TRẦN QUANG NIÊN
Tiếng đàn bầu
Tôi nay say tiếng đàn bầu
Âm thanh dịu ngọt thấm sâu vào lòng
Đàn nghe cung bổng cung trầm
“Cung thanh tiếng mẹ, cung trầm giọng cha”
Thiết tha tha thiết ngân nga
Gợi thương gợi nhớ lòng ta gọi mình
Một dây nặng nợ nghĩa tình
Rung lên thành tiếng thấu tình nước non
Biết bao xao xuyến tâm hồn
Đàn vang tiếng hát ru con ru hời
Mẹ ru con ngủ con ơi
Cha con đánh giặc ngoài nơi xa trường
Đêm khuya réo rắt yêu thương
Càng nghe càng thấy vấn vương tiếng đàn
Yêu nền văn hóa Việt Nam
Càng yêu nghệ thuật dân gian muôn màu.
T.Q.N
NGUYỄN PHÚC NGHỊ
Nhớ một năm Dần
Năm Dần, năm ấy mẹ sinh con
Đáng lẽ phải vui, mà sao mẹ khóc
Con ngơ ngác nhìn trời, nhìn đất
Nào đã biết đâu, giặc chiếm quê mình
Pháo từ Trung Hà, đêm chúng bắn cầm canh
Ngày thì lũ giặc trời gầm thét
Bom đạn xuống làng, cửa nhà cháy hết
Mẹ thương con, mẹ khóc thay cười
Bảy mươi năm, sáu giáp qua rồi
Giờ mẹ không còn, mẹ về cõi Phật!
Bốn bảy năm hòa bình, thống nhất
Đất nước ấm no hạnh phúc bội phần
Năm Sửu vụt qua, lại đón năm Dần
Trước thềm xuân con dâng hương kính mẹ
Không quên năm Dần, mẹ sinh con trong bom rơi đạn nổ
Rưng rưng nhớ mẹ khôn cùng…
N.P.N
HẠNH NGUYÊN
Mùa hoa cải đi qua
Em không kể với anh về mùa hoa cải
Về những người vợ trông chồng nơi biên ải
Em không kể với anh về nỗi buồn tê tái
Khi tiễn người ra đi mắt lệ nhoà
Bao mùa hoa cải trôi qua
Bao mùa xuân đã trở lại
Những con đường xưa các chàng trai ra trận
Giờ đây trải nhựa rộng dài
Trước ngôi nhà em khi còn bé dại
Từng đoàn xe đưa bộ đội qua làng
Áo màu xanh quấn lá ngụỵ trang
Rung rinh sau lưng bài ca người lính
Tuổi trẻ đẹp gì bằng con đường ra trận
Dưới nắng chiều đều bước hiên ngang
Em không kể với anh về người mẹ Việt Nam
“Ba lần tiễn con đi hai lần khóc thầm lặng lẽ”
Mùa hoa cải bên sông vẫn nở vàng như thế
Có bao chàng trai đã lỡ hẹn trở về
Hoa vẫn nở vàng bến bãi triền đê
Cuộc sống mới vang tiếng cười giòn giã
Vẫn còn đây những mối tình cao cả
Dâng trọn tuổi thanh xuân cho người lính năm nào
Em chỉ kể với anh về lòng tự hào
Của thế hệ cháu con trước tâm hồn người lính
Gọi là “Anh bộ đội Cụ Hồ”…
H.N