VI CHÍ THỨC
Trong giấc mơ cháu vẫn thấy bà về
Trong giấc mơ cháu vẫn thấy bà về
Đôi dép rách, nón mê gài quang gánh
Ngồi bán tương giữa chợ quê giá lạnh
Tấm lưng còng, mảnh khảnh dưới trời mưa
Nhớ về bà cháu thấy cả tuổi thơ
Mười mấy năm nhờ công bà nuôi dạy
Bao kỉ niệm đẹp tươi ngày xưa ấy
Vẫn đong đầy trong kí ức hôm nay
Nhớ những ngày cháu nghịch ngợm liền tay
Trốn ngủ trưa, đánh quay cùng bè bạn
Rồi chơi khăng, bắt ve sầu không chán…
Lúc cuộc tan là tóc rối, áo nhàu
Cháu về nhà lòng thấp thỏm lo âu
Sợ bà mắng vì thường hay mắc lỗi.
Nhưng chỉ thấy bà xoa đầu khẽ hỏi
“Đi chơi nhiều có mệt lắm không con?”
Bà đã cho cháu hạnh phúc vẹn tròn
Sự chăm sóc, quan tâm đầy trìu mến
Cháu lớn trong tình thương vô bờ bến
Cùng gian nan vất vả cuộc đời bà
Trưởng thành rồi cháu công tác nơi xa
Vì điều kiện ít thăm bà hơn trước
Có một điều cháu đã không làm được
Buộc thời gian đừng làm bạc tóc bà…
Để một ngày cháu nấc nghẹn xót xa
Bà đã đến một nơi nào xa lắm
Chỉ còn đây nấm mồ xanh thẳm
Và trong mơ, cháu vẫn thấy bà về…
V.C.T
LÊ ANH PHONG
Tiếng trống đồng vang lên
giữa Trường Sa!
Tiếng trống đồng
Vang lên giữa Trường Sa
Hùng khí thiêng liêng – biểu tượng linh hồn Việt
Tinh hoa nền văn minh lúa nước
Đánh thức cội nguồn nơi phên dậu trùng dương
Ấm lòng quân dân hải đảo kiên cường
Dồn nhịp đập bao trái tim trai trẻ
Hồn dân tộc truyền đời bao thế hệ
Vang ngân
Mọi bến bờ xa
Tiếng trống đồng
Nhắc sử tích ông cha
Lời “Cảm sự” của sứ Nguyên Mông thưở trước:
“Bóng lòe gươm sắc, lòng thêm đắng
Tiếng rộn trống đồng, tóc đốm hoa” (*)
Tiếng trống đồng vang vọng tự Trường Sa
Vang động năm châu cùng bốn biển
Bốn ngàn năm tiếng trống đồng hiển hiện
Tấu giữa thiên hà lời thề thép:
Giữ biển Đông!
L.A.P
(*) Nguyên văn chữ Hán: “Kim khoa ảnh lý đan tâm khổ/ Đồng cổ thanh trung bạch phát sinh” (Trích bài thơ “Cảm sự” trong “Sứ Giao Châu tập” của tác giả: Trần Cương Trung – sứ thần nhà Nguyên sang nước ta, đời vua Trần Nhân tông (trị vì 1278 – 1293).
PHAN CHÚC
Ngược dòng tuổi xanh
Chiều, em gánh nước bến sông
Bờ đê anh đợi… mong cùng đỡ vai
Nhịp nhàng sánh bước dẻo dai
Gió ve vuốt tóc, nắng cài gió chen
Có lần đi gánh nước đêm
Sóng trăng lấp loáng vẻ nên thơ rồi
Vệ đê cỏ mượt óng ngời
Trăng soi cả chỗ ta ngồi tựa nhung
Xa quê bao tháng năm ròng
Ngày về đê rải bê tông xa gần
Bãi sông bồi đắp cao dần
Nhà xây nước máy vươn tầng vượt lên
Vẫn bồi hồi bóng dáng em
Gánh chiều, gánh cả trăng đêm… rộn lòng
Dòng đời hòa nhịp dòng sông
Cuộn dâng nỗi nhớ ngược dòng tuổi xanh…
P.C
VŨ ĐÌNH KHUYÊN
Nghĩa Cương đất Tổ
Đền Hùng cảnh đẹp lạ thay
Núi cao chất ngất tụ đầy khí thiêng
Ngút ngàn cây lá xanh tươi
Vi vu gió thổi đầy trời mây bay
Đứng trên núi Nghĩa Cương này
Ngắm nhìn cảnh vật mà say đắm lòng
Một vùng trời đất mênh mông
Sông Đà chụm với sông Hồng, sông Lô
Bức tranh sơn thủy họa đồ
Giang sơn tạo hóa ban cho đất này
Long chầu hổ phục về đây
Bên kia Tam Đảo bên này Tản Viên
Như hai hổ tướng chầu lên
Nghĩa Cương đất Tổ ngự trên đầu Rồng
Nghĩa Lĩnh núi biếc mây hồng
Ngôi đền cao đẹp non sông phụng thờ
Đền thiêng con cháu Bác Hồ
Nguyện cầu độc lập tự do hòa bình
Ngôi đền thờ Tổ tối linh
Phù cho đất nước phồn vinh muôn đời.
V.Đ.K
HOÀNG VĂN CỜ
Người con trí hiếu
(Kính tặng doanh nhân Nguyễn Văn Niên –
Tứ Xã, Lâm Thao, Phú Thọ)
Tuổi thơ anh đã qua
Tháng ngày mò cua, cá,…
Mùa mưa nước ngập nhà
Vùng quê nghèo vất vả
Lớn đi làm ăn xa
Trở thành nhà tỷ phú
Lòng anh luôn ấp ủ
Đầu tư cho quê nhà
Dự án được mở ra
Cụm công trình văn hóa
Tô thắm quê Tứ Xã
Nghĩa tình đằm thiết tha
Mừng thọ các cụ già
Giúp đỡ người nghèo thiếu
Tặng Viện máy điều hòa
Thương quý người già yếu
Là người con trí, hiếu
Tiếng thơm khắp nước nhà
Khắc tên anh trong dạ
Tấm lòng thành ngợi ca.
H.V.C
Dương Quốc Vinh
Xuân về
Xuân đã về rồi em biết không
Xôn xao gió lộng tiễn trời đông
Nụ hoa e ấp say chồi biếc
Lúa đã lên xanh ngập cánh đồng
Em nhỏ tung tăng tà áo mới
Rẻo bên cha mẹ phiên chợ xuân
Mấy nàng thiếu nữ lòng phơi phới
Tạo dáng bên hoa má bồ quân
Tôi kẻ lãng du đi chợ Tết
Bâng khuâng chen ồn ã nói cười
Lòng nhủ xuân về đông sẽ hết
Một trời cỏ hoa mãi xanh tươi.
D.Q.V
VIÊN NGUYỆT ÁI
Tình hoa Mộc Miên
Nở ra như từng đốm lửa
Góc trời hoa gạo bừng lên
Gió vờn vuốt ve khiêu múa
Thẹn thùng nàng hoa Mộc Miên
Tháng Ba xuân còn bịn rịn
Ôm bông gạo đỏ vào lòng
Cánh hoa run run mềm mịn
Nép vào phiến lá cong cong
Có lần dịu dàng mẹ bảo:
Màu hoa như trái tim mình
Gái làng ngày xưa giữ đạo
Xa nhau mà vẫn trung trinh
Thế rồi lòng em lưu luyến
Bỗng thương bông gạo đỏ tươi
Một ngày thanh tân vừa đến
Mộc Miên cài tóc, em cười…
Có chàng tặng hoa làm tín
Ngập ngừng ngỏ ý nên đôi
Mộc Miên nghiêng mình chúm chím
Em cầm… thẹn quá đi thôi!
Tình anh đơm từ bông gạo
Giản đơn mà chứa nồng nàn
Từ đôi m0ắt em hiền thảo
Mặn mà tình nghĩa chứa chan…
V.N.A