ĐỖ THIỆN ÂN
Nhớ Bác
Nhớ ngày nào
“Không rượu cũng không hoa”
Người ngắm trăng qua cửa sổ
Mong “sổ lồng” bay theo những vần thơ
Nhớ ngày nào
“Chông chênh bàn đá” bên suối Lênin
Dịch sử Đảng dưới vòm hang nhóm lửa
Trái tim đỏ thương phận đời lao khổ
Chẳng nghĩ mình là thánh nhân
Nhớ ngày nào
Giữa “Rằm xuân bàn bạc việc quân”
Nghe lá rụng trở mình giá buốt
Giữa đại ngàn
Việt Bắc trăng ngân…
Nhớ ngày nào
Giữa Ba Đình lộng gió
“Tôi nói đồng bào nghe rõ không?”
Vì Độc lập – Tự do
Thà hy sinh tất cả
Triệu con tim con cháu Lạc Hồng
Nhớ ngày nào
Nghe lời Người thề với núi sông
“Tiến về Sài Gòn giải phóng thành đô”
Chúng con hát
“Trong ngày vui đại thắng có Bác Hồ”
Nhớ ngày nào
Trái tim vì “nước non ngàn dặm”
Nhớ trái tim tiên tri
Nhớ vầng trăng thi sỹ
“Trăng lên…
Kìa vầng trăng Ba Đình”.
Đ.T.Â
Nguyễn Trọng Đồng
Di chúc của Người, lời non nước thiêng liêng
Di chúc của Người để lại muôn đời sau
Trăn trở bao năm, nén dồn cảm xúc
Từng câu chữ đắn đo và thêm bớt
Tâm nguyện của Người là ý chí non sông
Hóa cuộc đời trong một áng văn
Trước lúc đi xa Người căn dặn cháu con
Chớ phúng điếu linh đình tốn kém…
Ôi tình thương bao la như trời biển
Như núi sông này. Lời Bác cứ đinh ninh
Sông Hồng chảy ngàn năm và nắng Ba Đình
Cùng hòa điệu trong từng câu chữ Bác
Đôi dép cao su vẹt mòn bình dị nhất
Đã cùng Người khắp bốn biển năm châu
Như bản “yêu sách” Người viết năm nào
“Đường Cách mệnh” mở ra biển lớn
Để đất nước có mùa Thu cách mạng
Cho cuộc đời ta ánh sáng
Non nước này lời Bác dặn thiêng liêng!
Nửa thế kỷ đi xa
Bản Di chúc vô giá Người để lại
Trời Ba Đình từ đây lộng gió
Dưới ngọn cờ vẫn tiếp bước đi lên
Đội ngũ hôm nay xin nguyện cùng non sông…
N.T.Đ
VŨ KIM LIÊN
Hương cau trong vườn Bác
Nhẹ nhàng những cánh trắng
Buông làn hương lên trời
Bên nhà sàn Bác ở
Cau trổ buồng tinh khôi
Nơi ngày xưa Bác ngồi
Sửa từng lời Di chúc
Từng lời từng lời một
Cứ miệt mài đêm đêm
Trăng chênh chếch bên thềm
Như đồng hành cùng Bác
Soạn đủ đầy sau trước
Những dặn dò chung riêng
Tất cả đều phân minh
Luôn rõ ràng ngay thẳng
Cả tấm lòng trinh bạch
Trắng như cau trước nhà
Người đã đi thật xa
Mà hương cau còn đó
Cứ thoảng thơm trước gió
Đưa Người vào mênh mông…
V.K.L
NGUYỄN MỲ
Em hát dân ca
Đêm không ngủ nghe em hát
“giận mà thương”
Tiếng hát như vọng từ thời xa lắc…
Như tiếng gió trăng mây nước bạc màu…
Trôi nổi, bồng bềnh, giăng mắc hồn anh
Tiếng hát cất lên trong đêm vắng tanh
Chỉ tích tắc, tiếng đồng hồ thao thức
Đâu đây cất lên tiếng gà sốt ruột
Đêm chưa tàn, sao em hát “giận thương?”
Men theo tiếng hát anh tìm về ngày xưa
Chúng mình cùng nhau lên rừng, xuống bể
Chúng mình cùng nhau đắng cay chua ngọt
Có lúc nào anh đã lãng quên?
“À ơi, muối ba năm muối hãy còn mặn
Gừng chín tháng gừng hãy còn cay
Đôi ta tình nặng nghĩa dày…”
Ôi câu hát sao mà nghe da diết
Gió qua mùa xao xác suốt canh thâu
Em trải lòng trong câu hát nhớ thương
Anh chợt thấy tim mình nhói buốt
Bao đổi thay anh chưa thể hiểu
Em một mình mưa nắng đã bao lâu…
Thôi đừng trách nữa em ơi!
Em giận chi đâu chỉ mình em biết
Bao vất vả nhọc nhằn em gánh hết
Trách kẻ vô tình sao em vẫn còn thương?…
N.M
NGUYÊN HÀ
Gạch “cheo”(*)
Đã bao lần về quê mẹ
Ngỡ rằng đã quá thân quen
Thế mà bây giờ mới hiểu
Về con đường lát gạch “cheo”
Lượn lờ như là con rắn
Vắt ngang trước cửa đình làng
Vảy ken những viên gạch đặc
Ngậm mưa nuốt nắng trơ gan
Hình như có bóng thời gian
Theo từng lớp nghiêng mờ tỏ
Và lòng sậm đỏ tâm can
Gái đi lấy chồng thiên hạ
Gạch “cheo”, viên nào của mẹ
Những viên nào của người ta?
Viên nào gái làng có phúc
Viên nào xót một đời hoa?
Gạch “cheo” cùng chung số phận
Mà người, duyên lại khác xa.
N.H
NgUYỄN PHÚC NGHỊ
Nỗi niềm một người con
Căn nhà cũ không giữ được
Lỗi là ở chúng con
Nhưng vì cuộc mưu sinh
Mẹ cha đừng quở trách
Quê mới
Chúng con dựng nhà to
Đường rộng
Người và xe tấp nập
Ngôi nhà cũ
Thật nhiều kỷ niệm
Đói no rau cháo một thời
Thời của mỗi thời
Biết làm sao được
Con đường học hành
Tương lai con trẻ…
Kỷ niệm của mẹ cha để lại
Con xin gửi vào kho báu cuộc đời
Con rước cha mẹ về Thủ đô rồi
Tầng 10 cao và thoáng
Đương thời, cha mẹ nào đã biết Thủ đô
Từ cửa sổ nhà con
Thủ đô đã nằm trong tầm mắt
Mẹ cha vui lên nào…!
N.P.N
NGUYỄN VĨNH
Ngỡ như vừa hôm qua
(Kính tặng làng nghề rau sạch Trường Thịnh, thị xã Phú Thọ)
Mồ hôi cha đẫm sá cầy
Nắng mưa sạm hạt thóc gầy mẹ tôi
Gió sương tóc bạc, da mồi
Nửa đời bèo dạt, mây trôi… tủi hờn
Đội bùn mưa nắng sớm hôm
Hạt cơm còm cõi vẹo sườn sắn khoai
Nâu sồng sờn vẹt đôi vai
Gánh bao nhiêu hạt ngắn dài bờ mi
Năm qua đi…
Tháng qua đi…
Đất cằn nảy lộc xanh rì non tơ
Xóm nghèo thành nhạc, thành thơ
Người quê áo vá bây giờ… doanh nhân
Đồng xa nay hóa ruộng gần
Dồn điền, ghép thửa nông dân đổi đời
Rau lang, rau bí, mồng tơi…
Vườn nhà đặc sản, tốt tươi làng nghề
Rau sạch ăm ắp chợ quê
Mua thương, bán nhớ dãi dề buồn vui
Mẹ cha giờ hết ngậm ngùi
Lắt lay kẻ chợ đã lùi xa xưa
Mấy mươi năm… bấy nắng mưa
Nông thôn mới
Ngỡ như vừa hôm qua.
N.V
Ngô Thái
Tam Đảo mờ sương
Tinh mơ Tam Đảo mờ sương
Cheo leo dốc núi dặm đường… thang mây
Ríu ran chim hót gọi ngày
Âm vang thác Bạc… ru say lòng người
Nghiêng ô che cả nụ cười
Suối trong soi bóng… gương… trời lung linh
Má hồng càng dậy càng xinh
Em đeo gùi nặng, một mình chơi vơi
Thác cao hoa nước trắng trời
Đá chen bậc đá… phận người gieo neo
Chiều buông bóng đổ chân đèo
Áo chàm thấp thoáng, rộn reo tiếng đàn
Hoàng hôn nhuộm tím đại ngàn
Bâng khuâng tôi giữa mơ màng… khói mây…
N.T
HÀ THÀNH
Một thoáng Tây Đô
Tây Đô
nâng bước ta về
sông quê
tạc một dáng quê hiền hòa
Một vùng trời nước bao la
bồng bềnh chợ Nổi
mới là Cần Thơ!
Nhớ thương giăng mắc đôi bờ
hóa thành khúc nhạc
vần thơ ngọt ngào…
Qua rồi năm tháng gian lao
người mua, kẻ bán
chống sào mà vui
Giá bao nhiêu một nụ cười
mà tà áo mỏng mát rười rượi anh
Bình minh ấm áp đất lành
chợ quê thì nổi
tình anh lại chìm…
H.T
VŨ THÚY HIỀN
Nhớ cha
Nửa cuộc đời, con mạnh mẽ đủ rồi
Giờ con xin những ngày sau yếu đuối
Cho con xin tháng ngày rong ruổi
Sống êm đềm, như buổi bên cha
Để mỗi đêm không mắt ướt nhạt nhòa
Không còn nghe tiếng lòng buồn thổn thức
Hãy cho con, ôm chặt mình con khóc
Ôm chặt mình trong tiếng nấc chia ly
Rồi mai đây con gái bước chân đi
Luôn mạnh mẽ, không sầu bi không khóc
Cho con bớt những bước chân khó nhọc
Vượt qua mau những sóng gió cuộc đời
Xa tháng ngày buồn, bỏ nỗi nhớ chơi vơi
Đem yêu thương, con tự mình chia sẻ
Nỗi nhớ thương xoáy lòng con trẻ
Nỗi nhớ vơi đầy, con chỉ để trong con
Sẽ không còn, những ngày tháng mỏi mòn
Sẽ không buồn bởi âm dương xa cách
Sẽ không đau, không một lời oán trách
Con chỉ xin mạnh mẽ nửa cuộc đời.
V.T.H
TRẦN THỊ NƯƠNG
Thương nhớ Cần Thơ
Tôi không tin
Ngày phải cách xa
Mảnh đất Cần Thơ mênh mang sông nước
Nhà cổ mấy trăm năm rêu phủ
Tình yêu thương nồng đượm đến bao giờ?
Non nước ngàn năm sừng sững giữa bể dâu
Bão sớm, mưa chiều
Tàu phăm phăm về đích
Cửu Long giang xua tan tận cùng bóng giặc…
Con cháu Lạc Hồng xây đất nước khang trang!
Cần Thơ ơi
Gọi mãi tên người
Mỹ Khánh, Gia Xuân, Ninh Kiều, Bình Thủy…
Về phương Bắc
Đặt tay mình lên ngực
Vẫn nồng nàn hai tiếng Cần Thơ.
T.T.N