Đỗ Văn Xuân
(Hà Nội)
Về ngang qua ký ức
Ta về mót đồng làng cuối vụ
Những giọt thu trĩu mật nắng vàng
Gié thóc đã thơm giấc mơ be bé
Bước chân lẫm chẫm nào vẽ sân nắng ngày xanh
Kìa khu ruộng sâu sền sệt đất non
Cá quẫy nét cười rạn váng bùn gương mặt sữa
Tay măng bẻ sừng trâu lái tàu ngầm nghén nước rách bụng sông
Bữa cơm chiều những nồi gang thủng đáy!
Có còn không bờ cỏ mơn man
Để trâu về nhai sợi sáo diều nưng nức gió
Con sáo sang sông nhón chân thắt ngực
Đôi mắt nhòe sương ướt cỏ đê chiều
Em và ta vỡ giấc mơ “ruộng sâu trâu nái”
Giọng ầu ơ rơi thấm mát vườn người
Hoa cỏ may cắm đêm gầy mưa ngược
Giấc núi đồi rầu rẫu mộng phồn sinh
Xưa em lưng ong xoắn lạt mềm gói bão
Quang gánh mòn sáu ánh mắt buông neo
Cánh hoa mua rơi tím chiều ướt bóng
Khế me giòn… đói mắt kẻ tha hương
Ta quay về tìm lại nét hồn nhiên
Phía trong cổng làng cất bao điều tròn trịa
Vỏ trấu gầy xót xa niềm hao khuyết
Sợi khói tâm đức vẽ vòng thắp đỏ những bao dung…!
Đ.V.X
Trần Hanh
Mường Lò
Điều chưa biết
Hôm nay đã biết
Một Mường Lò mướt mát giữa ngàn xanh
Một Mường Lò nơi ấy có em…
Dòng suối Thia gặp mùa cạn nước
Hồn nhiên sỏi đá tắm nắng xanh non
Những vân đá mở gam màu cổ tích
Kể chuyện những cây chè Tổ
tuổi mấy trăm năm
Bước rưng rưng Khu tưởng niệm Bác Hồ
Căn nhà sàn giữa quê hương Cách mạng
Dấu chân Người suốt dặm dài đất nước
Để cháu con luôn có Bác dẫn đường
Ta đang bơi đỉnh suối Giàng mờ sương
Làng bản nhấp nhô trong sắc màu hư ảo
Điệu múa em sắc màu váy áo
Du lịch cộng đồng đánh thức giấc mơ xưa
Gặp ở đây hương sắc của bốn mùa
Những trang phục người Mông người Thái
Tiếng sáo vút lên
Ta bỗng thành ngây dại
Nhỏ bé vô cùng
Tiếng sáo cứ mênh mang
Trước Mường Lò bát ngát…
Nghĩa Lộ, 25/4/2021
T.H
Đoàn Hữu Tuấn
Vô đề
Em thật gần lại rất xa
Mong manh sợi nắng chiều tà tắt nhanh
Thả vào ngơ ngẩn lòng anh
Sương rơi thêm lạnh trong lành hương đêm.
Chiều nghiêng
Chiều nghiêng bờ cỏ triền đê
Lối xưa hai đứa hẹn thề bên nhau
Ngày thì ngắn, đêm dài sâu
Chỉ cơn gió thoảng cũng đau nhói lòng.
Đ.H.T
HÀ QUANG HÀNH
Cảm ơn người tặng sách
Lật giở từng trang, từng trang soi màu lửa
Những bản tình ca buồn dìu dặt đêm mơ
Câu nhớ sang sông khi vầng trăng sẻ nửa
Để câu thương mắc cạn bến chờ
Những trang sách mang vị đời ngọt đắng
Vẫn xanh trong, sâu thẳm suối u phiền
Có trang nào ru ta trong cõi lặng
Và dòng nào sưởi ấm phút bình yên?
Cám ơn người, ngọn lửa nhỏ trọn bốn mùa đỏ rực
Giữa trần gian sấp ngửa, nổi chìm
Vẫn run rẩy lắng tiếng đời thổn thức
Trong phút giây buồn thánh thiện của con tim.
H.Q.H
NGUYỄN CHÍNH VIỄN
(Hà Nội)
Qua cầu Văn Lang
Sông quê nước lặng lờ trôi
Đời đời kiếp kiếp làng tôi đói nghèo
Cả làng cuộc sống gieo neo
Bố thì bỏ xứ chốn nghèo nơi xa
Mẹ thì để con cho bà
Đi làm“vú già” kiếm gạo nuôi con…
Đời mẹ xuống bể lên non
Buôn tần, bán tảo, chen bon đèn cù
Trời nắng trú gốc mù u
Trời mưa nào có nón dù gì đâu?
Qua sông, mẹ ước cây cầu
Vợi đi giây phút âu sầu nhớ con
Mặt trời chênh chếch sườn non
Nhanh chân về với đứa con ở nhà
Sông quê vẫn đỏ phù sa
Nông thôn đổi mới, làng ta hết nghèo
Sân trường rộn tiếng cười reo
Mẹ thì ngồi đọc Thúy Kiều, Thuý Vân
Người làng đã hết ngại ngần
Cầu xây xong, chợ đã gần ngay đây (*).
N.C.V
(*) Kỷ niệm ngày hợp long cầu Văn Lang qua làng Phú Cường Ba Vì Hà Nội.
BÙI VĂN PHẨM
Ngõ quê
Quê hương là chốn đi về
Có ai thoát khỏi ngõ quê một thời
Ngõ quê sâu nặng tình người
Đêm trăng đầy ắp tiếng cười hả hê
Đón cha ngoài ruộng cày về
Một xâu châu chấu đem về con rang
Ngõ quê chẳng kể giàu sang
Nếu ai hoạn nạn cả làng cưu mang
Nhà ai xôi chõ khoai lang
Í a – í ới gọi sang đầy nhà
Mời nhau điếu thuốc, ấm trà
Tình quê ấm cúng đậm đà hân hoan
Ngõ quê tình nghĩa chứa chan
Nơi neo đậu cả xóm làng buồn, vui.
B.V.P
NGUYỄN VĨNH
Gọi tên nhau
Mưa từ phương ấy mưa sang
Lênh loang giọt trái, giọt ngang vơi đầy
Uống mây
nửa tỉnh, nửa say
Phiêu diêu hờn giận lại bay về trời
Bọt bèo được mấy non tươi
Giật mình ngơ ngác
mặt cười – bóng xưa
Cắt đi mấy mảnh đời thừa
Bấy nhiêu nham nhở vẫn chưa đủ buồn
Mong manh bay mỏi cánh chuồn
Ôm gió núi
cõng mưa nguồn
mà đi
Tuổi đào
gọi đáo
gọi bi
Tuổi hồng
gọi những chi chi chành chành
Em tuổi gì?
miên man xanh
Mang mang Đất gọi ta thành tên nhau.
N.V