Nguyễn Khắc Bình
Về quê Bác
Tháng Năm con về quê Bác
Thăm ngôi nhà mái lá đơn sơ
Lũy tre xanh hàng cau rợp mát
Hương sen thơm tỏa ngát bên hồ
Về Làng Sen rồi qua Hoàng Trù
In dấu thời ấu thơ của Bác
Bên kỷ vật lòng bồi hồi xúc động
Như hiện về một nhân cách lớn lao
Chiếc võng sờn sợi bện vào nhau
Lời non nước điệu dân ca ví dặm
Khung cửi miệt mài hình bóng Mẹ
Chuốt vào chắt chiu lam lũ tháng ngày
Như còn đây hơi ấm bàn tay
Màu thời gian ánh trên mặt gỗ
Tấm phản người Cha từng ngồi đàm đạo
Các nhà khoa bảng yêu nước thương nòi
Như dòng chảy thấm vào máu thịt
Miền quê nghèo nuôi chí lớn vĩ nhân
Về nguồn cội chúng con theo chân Bác
Như gặp Người giữa bóng dáng quê hương.
N.K.B
NGUYỄN THỊ LAN THANH
Hồ Tà Đùng
Tà Đùng mây trắng, nước lung linh
Hoa giấy khoe màu đỏ xinh xinh
Kìa như thiên sứ chùm ô trắng
Trông ngóng đợi ai… đến tỏ tình!
Tà Đùng như em gái giòn xinh
Thuyền chạy, nước dâng, cứ chùng chình
Hai cột sóng trào tung bọt trắng
Em cười… rạng rỡ cả bình minh!
Tà Đùng như chàng trai mới lớn
Nước chạy dài… in bóng cây xanh
Đồi tiếp đồi cây chùm bóng mát
Mẹ thiên nhiên ưu ái tạo thành!
Tà Đùng trông như một bức tranh
Điệp trùng điệp như trong cổ tích
Lòng vòng như chơi trò píc-níc
Khuất đồi này lại đồi khác nhô ra!
Người trên thuyền rộn rã hát ca
Thuyền cứ chạy, nước rì rào lên tiếng
Em gái Tày mắt cười lúng liếng
Hút hồn ai… trên bến Tà Đùng!
N.T.L.T
QUANG NHUẬN
Khắc khoải
Dòng sông nước cứ chảy xuôi
Hoa phượng mùa hè lại nở
Bao nhiêu nỗi niềm chan chứa
Khắc khoải đi cùng tháng năm
Xa rồi lại ngóng trông nhau
Tình yêu sao mà khó thế
Đông về gió lạnh ngoài hiên
Cây me bên hè rũ lá
Đồng hồ khắc khoải đêm thâu
Đêm ơi! Lặng về nỗi nhớ
Nỗi buồn dài theo nhịp thở
Trở mình chim gọi bình minh
Sáng rồi trời hồng rộn nhớ
Đón một ngày mới đợi chờ
Hẹn nhau tìm về kỷ niệm
Vượt lên khắc khoải mong chờ.
Q.N
Nguyễn Xuân Ngọc
Câu Xoan em hát
Nghe câu Xoan em hát
Đêm… Mấy mùa đi qua
Chưa hết hồi “Giã cá”
Đã thương người “Xin hoa”
“Huê trầu mai nó nở
Thiếp lại bẻ cho chường
E sợ chường chẳng dấu
E sợ chường chẳng yêu…”
Một lời ý bao nhiêu
Mà trái tim se thắt
Có ai đang ngoảnh mặt
Dấu ánh nhìn đăm chiêu!
Qua đêm hát phiêu diêu
Chợt nghe lòng tĩnh tại
Cửa đình dâng hoa trái
Tháng ngày là giêng hai…
Nhớ người hẹn đêm mai
Lại chong đèn nghe hát!
N.X.N
VŨ TUẤN
Điện Biên khúc hát tự hào
Nay tôi về thăm lại Điện Biên
Đường hoa Ban trắng ngần biên giới
Cô gái Thái điệu xòe ô mời gọi
Đêm ngọt ngào, ánh lửa trại cùng say
Tôi trở về thăm mảnh đất nơi đây
Vẫn trong tim vọng vang hò kéo pháo
Những đoàn quân xung phong qua lòng chảo
Chiến dịch Him Lam, A1 năm nào…
Tôi trở về ngắm Điện Biên trên cao
Màu đỏ của hoa, màu vàng của lúa
Suối hát reo, rừng xanh như dải lụa
Bức tranh đất trời đẹp tựa bài thơ…
Tôi trở về mà tưởng ngỡ là mơ
Thành phố Điện Biên ngời lên sức sống
Những công trình mang tầm cao, chiều rộng
Để trong tôi hát mãi khúc tự hào!
V.T
Dương Quốc Vinh
Đêm mơ bầm về
Heo may về trong giấc mơ
Bầm tôi đứng cửa đợi chờ nhớ thương
Răng đen tóc trắng như sương
Chiêm mùa mưa nắng ruộng nương đã từng
Tháng ba ngày tám lên rừng
Trong mom ngoài bãi trỉa vừng trồng ngô
Đường trơn lầy thụt mấp mô
Gổng đôi móm cọ dạt xô cuối chiều
Thương con nói ít làm nhiều
Tảo tần khuya sớm mọi điều cho con
Thời gian gặm nhấm nét son
Bốn mùa mưa nắng có còn chi đâu
Thương con mẹ chỉ một câu
Gắng mà ăn học bạn bầu gần xa
Các con khôn lớn xa nhà
Công thành danh toại bôn ba xứ người
Bầm tôi tuổi ngoại tám mươi
Con mời ra phố bầm cười rằng không
Ở quê có núi có sông
Tắt đèn tối lửa, tổ tông họ hàng
Tóc như mây mắt mơ màng
Tiễn con bầm đứng đầu làng nắng nôi
Một ngày đông bầm về trời
Trời mưa tầm tã gió rơi thẫn thờ
Các con từ ấy bơ vơ
Về thăm quê cũ bây giờ bầm đâu
Heo may gió lạnh nỗi sầu
Nhớ bầm thổn thức những câu của bầm
Bầm tôi tóc bạc hoa râm
Có nghe những tiếng khóc thầm của con
Còn trời còn nước còn non
Các con nhớ mãi sắt son lời bầm
Mùa đông giá lạnh mưa dầm
Trong mơ bầm vẫn thì thầm tiếng con.
D.Q.V
NGUYỄN TRỌNG ĐỖ
Đêm nay mẹ lại ru con
Đón anh về giữa một đêm tháng Chạp
Trời mùa đông gió lạnh buốt tê lòng
Bốn mươi mốt năm khắc khoải chờ mong
Nay đưa anh về thỏa nỗi lòng của Mẹ
Ngày ra đi con trai tráng mạnh khỏe
Áo màu xanh cùng đồng đội lên đường
Chừng ấy năm biền biệt ở Trường Sơn
Đêm nào mẹ cũng mơ thấy con trong giấc ngủ
Nay đón con về hình hài bé nhỏ
Vuông vải đỏ giữa năm cánh Sao vàng
Cờ Tổ quốc đã ôm trọn thân con
Con của mẹ nằm trong lòng Tổ quốc
Con ra đi vì dân vì Nước
Mẹ ru con trong tiếng nhạc u sầu
Đêm nay nhà mình điện sáng suốt canh thâu
Trên bàn thờ nến nhang nghi ngút
Nước mắt tưởng khô không khô nổi
Chín mươi tuổi đời mẹ nức nở gọi con!
Mẹ ngồi ru con một đêm nay thôi
Mai con lại ra nghĩa trang cùng đồng đội
Nghĩa trang xã mình thoáng cao bên hồ nước
Trên cánh đồng quê sáng tối bóng đi về
Giờ nơi đây đổi mới một vùng quê
Đường nhựa bóng nườm nượp đoàn xe chạy
Thấp thoáng trên đồng có cô áo trắng
Bên màu xanh xanh ngát lúa ngô
Phía đông đó là Long Khánh Tự
Chùm hoa phượng vẫn tươi nguyên màu đỏ
Tiếng cầu kinh niệm Phật Giêng Rằm
Và phía bắc ngôi Thánh đường Đức Mẹ
Ngọn tháp cao ngân nga tiếng chuông chiều…
Quê hương ta ngàn đời ghi dấu
Giải phóng quê hương hạnh phúc thanh bình
Con đã vì Tổ quốc hy sinh
Giành Tự do đất nước mình muôn thuở
Tổ quốc ghi công máu con đã đổ
Tô lá cờ thắm đỏ một màu son
“À ơi… à ơi ngủ đi con”
Đêm nay mẹ ru con lần cuối…
N.T.Đ
LÊ HỨA HUYỀN TRÂN
Hoa bèo
Nhớ họa sĩ Hoàng Hữu
Người họa sĩ đặt giá vẽ bên sông
trước cánh bèo sau bão
hoa đâu biết người vẽ mình thành gấm vóc
phận mỏng manh trôi dạt những phương nào?
Khi tim anh dội sóng pha màu
đớn đau dồn nét cọ
mặt sông cuốn mưa cuộn gió
hoa chao đảo bọt bèo
Chìm nổi nông sâu cụm rễ nghèo
ăn nhạt nuôi cây lênh bênh gạn chắt
cánh hoa phập phồng tim anh quặn thắt
đầy vơi nỗi người
Ngoài kia sông… sông trôi
nhòa nửa vầng trăng ráng chiều rơi
cánh bèo trong tranh đầy gió
đứng mà trôi
trôi mà đứng
bèo ơi!…
L.H.H.T
TRẦN ANH NHÌ
Lang Biang
Cồng chiêng Đăng Jrung – Krajan Tham
Giữa núi rừng âm vang nhớ thuở xưa bộ lạc
Những chàng trai đầu trần chân đất khố vải vắt hông
Những cô gái ngực trần vòng cổ quấn thân thổ cẩm
Rượu cần vít vòi say khướt
Lang Biang tiếng con nai đêm hoang lởn vởn
Lửa bập bùng Già làng hú tù và vào hội
Thịt nướng cháy xiên thơm ngai ngái
Gái trai quấn nhau như miệng phễu
Cung, nỏ, lao huỳnh huỵch lễ đâm trâu tái hiện
Đêm lửa tàn khum rượu cần đáy khô mùi của núi
Cao nguyên hội tụ người tứ xứ Kinh, K’ho, Sre, Lạch
Lang Biang – Mong ngày trở lại ta đắm đuối men say!
T.A.N
VŨ THỊ HẢI YẾN
Muốn một lần chạm biển cùng anh!
Em muốn một lần được đến biển cùng anh
Được ngắm những vì sao lung linh đêm biển
Được dựa vào vai anh ngắm hoàng hôn tím
Được vui đùa như trẻ lên ba
Em muốn một lần cùng anh hát ca
Được thỏa thuê đam mê nồng cháy
Được yêu thương anh như bao người yêu ấy
Chỉ một lần thôi nhé… một lần thôi!
Em chẳng ước gì những điều quá xa xôi
Chỉ đơn giản là một lần đến biển
Được yêu anh, được một lần toại nguyện
Trái tim này giữ lại mãi ngày sau…
Chẳng phải là cuộc đời đã nhiều đớn đau
Đã nhiều quá những vết nhàu quá khứ
Chỉ một lần thôi ước mơ dù rất nhỏ
Sao mãi cả đời không chạm biển… Người ơi…?
V.T.H.Y
Võ Ngột
Hè về
Hương sen neo giữ tuổi thơ
tìm về hong lại giấc mơ đầu đời
Mùa hè ơi – xanh vừa thôi
cho tôi xin lại khoảng trời nhớ mong
Phượng hồng thắp lửa bên sông
con đò gối sóng ngóng trông người về
Ngô non xanh mướt ven đê
dòng sông chải tóc lời thề chiêm bao
Lời ru con gái chênh chao
nhạc ve khâu vá làm sao cho lành
Đêm hè gió mát trăng thanh
hương sen sao cứ quẩn quanh mặt hồ?
V.N
Nguyễn Xuân Đạt
Ký ức mùa hoa sim
Hoa sim đã nở tím đồi
Bâng khuâng tôi nhớ cái hồi tuổi thơ
Cái hồi đầy những mộng mơ
Mục đồng khuấy động… đến giờ còn say
Nhớ nhau xa cách tháng ngày
Hoa sim vẫn nở người nay quê chồng
Cái thời xưa ấy còn không?
Trao nhau vương miện tơ hồng, hoa sim…
Thương nhau em có về tìm
Bóng xưa biền biệt… sao tim vẫn khờ
Ta về xây lại niềm mơ
Trồng sim thắp lại tuổi thơ ngày nào
Bạch đàn hong tóc trên cao
Sim, mua ấm đất, xôn xao gió hòa
Tím đồi sim đã khoe hoa
Bao nhiêu kỉ niệm vỡ òa tháng tư.
N.X.Đ