NGUYỄN HƯNG HẢI
Đêm rượu cần
Cần uốn cong cả núi
Rít mạnh vào em ơi
Bập bùng bên bếp lửa
Mắt em như rượu mời
Lóng lánh khuy cúc bạc
Lộ cả trăng ra ngoài
Bỏ cả cần, cả ché
Mắt chìm vào mắt ai
Núi chừng như thấp xuống
Đêm rượu cần không vơi
Có uống đâu, chỉ vít
Cần cong theo dáng người
Em ở ngay bên cạnh
Hai đứa chung một cần
Đêm đang cùng một ché
Đầy mùa xuân, mùa xuân…
Có cần chi phải uống
Uống mắt nhau say rồi
Ché vẫn đầy rượu đấy
Cầm lấy cần em ơi!
N.H.H
ĐÀM TUẤT
Sao mà xa thế Phú Thọ ơi!
Cha vào trang Facebook
Nghe con vời vợi nỗi nhà
Lời bịn rịn như ngày đầu xa mẹ
Mắt đăm chiêu… bên cánh cửa xe hoa
Nhớ các con
Đêm dài lặng nén
Tóc nhàu phai – dịch dã mãi chưa thôi
Ngày bỏng mắt – cha ruổi miền xa thẳm
Ngắm ảnh con chập chững buổi vào đời…
Mong nhân loại sớm qua kiếp nạn
Mừng chúng sinh – mừng cho cả nước non
Trời sẽ lặng… Biển xanh, nắng đẹp
Ông bà mình… luôn che chở các con…
Mọi mơ ước không chìm vào dịch dã
Nhưng xót con lăn lộn giữa dòng đời
Lời con gửi là nốt trầm đẫm lệ
Hơn nửa năm rồi… xa thế Phú Thọ ơi!
Đ.T
TRẦN VĂN LỢI
Trung du một nỗi nhớ thầm…
Tôi lên theo chòm mây bể
Bạn cùng con suối về xuôi
Gặp nhau mùa hoa tuổi trẻ
Vòng tay quây dáng núi ngồi
Trung du mịt mờ sương sớm
Lên đồi giọng nói nhận nhau
Áo chiều mồ hôi vẽ núi
Thung khô gầy tiếng mõ trâu
Bạn có tình yêu vỡ đất
Sải dài chân ruộng bậc thang
Tôi có niềm tin gieo hạt
Lúa ngô ôm ấp bản làng
Bạn quen vo tròn khói thuốc
Tôi ưa vị chát chè đồi
Rượu sắn chắt từ đá sỏi
Nhắm cùng với chuyện buồn vui
Tiếng hát cheo leo vách đá
Hoa sim níu bước đường vòng
Thả màu tím vào lòng suối
Chùng chình gặp ngã ba sông
Rồi bạn mưa nguồn suối lũ
Rồi tôi chớp bể sóng ngầm
Ngoảnh lại trắng trời mây phủ
Trung du một nỗi nhớ thầm…
T.V.L
Đỗ ThiỆn Ân
Nhớ quê
Về quê!
Nhìn nhà tầng vắng bóng ngọn tre
Đâu rồi lời ru của mẹ
Ngõ nhỏ xập xình át tiếng ve
Hàng xóm xưa bờ rào râm bụt
Nay mảnh chai sắc lẻm tường cao
Tên làng mình ai đánh mất
Hỏi tìm nhau, tìm đến khi nào?
Một thời tôi khờ dại ước ao
Nay gặp người xưa chào bà nội
Bạn bè thuở chơi bi, đánh đáo
Ai mất, ai còn, ở nơi nao?
Cánh đồng chiều hè ngồi lưng trâu thổi sáo
Nay nhà máy khói đùn thay rơm rạ
Sỏi rát bàn chân
Nắng bỏng trưa hè
Con đường đến trường xưa vừa quen vừa lạ
Giờ bê tông trải rộng đón tôi về
Cầu Phong Châu sừng sững sông quê
Hai làn xe chạy
Nhớ con thuyền chở ước mơ ngày ấy
Dòng sông lạ khách lững lờ…
“Quê hương là chùm khế ngọt”
Cánh trẻ hát vô tư
Già tìm về hỏi “đâu chùm khế ngọt”…?
Đ.T.Â
Đoàn Hữu Tuấn
Thơ tặng em
Những vần thơ anh tặng em
Nôn nao con chữ, em tìm ngày xưa
Cái ngày bất chợt cơn mưa
Cái ngày trời đất cũng vừa sang xuân
Hạt mưa mát ngọt tình thân
Cỏ thơm hương đất, mầm xuân đâm chồi
Trái tim em, chỉ vậy thôi
Nồng nàn, e ấp, đứng ngồi ngóng trông
Lúa ngô xanh thẳm triền sông
Du dương tiếng sáo thu không, bổng trầm
Bên anh, dào dạt sóng ngầm
Bàn tay nồng ấm… thì thầm mùa xuân.
Đ.H.T
VŨ QUANG TRẠCH
Việt Trì ơi
Tôi mong
Được là con dân thành phố Việt Trì
Ngày ngày đi bên đền đài di tích
Nhìn thấy trường tồn cơ đồ lắng hồn dân tộc
Đang sinh sôi trong trẻo lung linh
Đứng trước cổng thiêng
“Cao sơn cảnh hạnh”
Mà ngẫm ngợi đạo lý nghĩa tình, ân đức
Chung lối lên đền con dân đất Việt
Dâng thơm thảo mùa màng,
câu hát Ghẹo hát Xoan
Soi mình dưới những tán cây di tích Đền Hùng
Tổ linh Nghĩa Lĩnh, Ốc Sơn, Núi Trọc
Nương từng bước chân
Đá thở vào nhau làm bậc
Thở vào nhau thành lễ hội nước non
Được rưng rưng
Trước tượng gỗ, tượng đồng
Lắng chảy trong mình
Dòng máu Rồng Tiên
Sải cánh vươn xanh
Cùng những hình chim Lạc
Ngấm vào mình mạch núi sông cuộn khát
Thấm hết thăng trầm đất nước Hùng Vương
Cùng mầm cỏ công viên Văn Lang
Xoa xuýt cầu Vàng
Lòng hồ thiêng máu đất
Ngọn nguồn nhân tâm đời đời ngọt mát
Việt Trì ơi! Rộng dài ngút ngát
Nuôi đỏ phù sa trầm tích ngã ba sông Bạch Hạc
Tôi yêu tim sóng chung dòng
Thao thiết Việt Trì
Lồng lộng ước mong.
V.Q.T
HÀ PHI HẢI
Chiếc gậy
Tuổi thanh niên chống gậy Trường Sơn
Vượt núi, băng đèo trên đường cứu nước
Đường Trường Sơn trập trùng đèo dốc
Chiếc gậy đồng hành nâng bước ta đi
Đường hành quân qua suối, qua khe
Gậy lặn xuống biết nông, sâu dòng nước
Biết chỗ bùn lầy để tránh sa chân
Chiếc gậy cùng ngày đêm hành quân
Giúp ta đỡ chồn chân mỏi gối
Nằm trên võng ta dùng chiếc gậy
Đưa võng ru ta giấc ngủ ngon lành
Nay đã qua mấy mươi năm chiến tranh
Những đồng đội vượt Trường Sơn ngày trước
Tuổi tám mươi run run chân bước
Chiếc gậy cầm tay giúp việc hành trình
Gậy trở thành người bạn thân tình
Đỡ ta đi đường không vấp ngã
Đường mới mở dọc ngang nhiều ngả
Đường về nhà tâm trí đừng quên.
H.P.H