Mấy hôm nay, tình hình nhà bà Vạn khá căng thẳng cũng bởi thằng Giò muốn xin bố mẹ cắt cho miếng đất để xây nhà ở riêng. Giò là con út của ông bà Vạn. Nó bị tật từ trong bụng mẹ. Nói thì ngọng, chân tay lại khòng khoeo. Đi lại khó khăn nhưng được cái khuôn mặt vuông chữ điền, đẹp trai. Ngỡ tưởng Giò chẳng lấy được vợ. Ấy thế mà lấy được con bé Lãi nạ dòng làng bên. Lúc đầu ông bà Vạn cùng các anh chị của Giò không đồng ý con bé ấy vì nhiều lý do. Thứ nhất là thằng Giò tàn tật thế này thì vợ con vào sẽ thế nào. Thứ hai con bé ấy nhìn khô chân gân mặt, tháo vát vì sao chịu lấy thằng Giò nếu không phải của nả, đất đai của ông bà Vạn. Con bé đó cũng đã một lần chồng, không có con nên chồng bỏ. Nó đã bị đánh ghen mấy lần ở chợ vì nghe nói tằng tịu với chồng người ta…
Đủ thứ lý do để ngăn cản Giò lấy Lãi nạ dòng. Ấy thế nhưng Giò nhất quyết đòi lấy Lãi. Nếu không nó tuyệt thực cho đến chết thì thôi. Thế là gia đình bà Vạn đành đồng ý làm đám cưới cho hai đứa. Mặt ai cũng bí xị, xám xịt. Nhưng Giò thì hạnh phúc ra mặt. Đúng là tình yêu không thể giấu được. Tình yêu luôn được viết trên khuôn mặt kẻ đang yêu. Suốt đám cưới Giò chỉ nhìn vợ. Vợ nó hôm ấy đẹp chẳng khác gì hoa hậu. Chiếc áo dài màu trắng thắt ngẫng chỗ eo của Lãi làm Giò ngây ngất. Nhìn thấy Giò như vậy, bà Vạn âu cũng thấy hài lòng đôi chút. Trong suy nghĩ của bà thì nhìn đi nhìn lại con bé Lãi cũng không đến nỗi nào. Khô chân gân mặt đắt tiền mua – các cụ nói rồi. Nó nhanh nhẹn tháo vát thôi thì cũng tạm được. Nó thay mình lo cho thằng Giò. Vợ chồng bà đỡ được một việc. Nhưng ngược lại, cuộc đời này cái gì cũng có thể xảy ra, biết đâu nó lại dắt mũi được thằng Giò, đòi chia nhà, chia đất, chia tài sản. Cái này ông bà phải ngồi tính cho kỹ càng, phải phòng hậu họa ngay từ đầu. Nhìn thằng Giò si tình thế kia thì chẳng biết điều gì sẽ xảy ra đâu. Cái Lãi đã không thể sinh con được mà nhỡ nó đòi chia tài sản thì không khéo nay mai của nả lại rơi vào tay nó chứ chẳng chơi. Đất đai nhà ông bà cũng cỡ tầm dăm ba chục tỷ có ít gì. Nhà cái Lãi vốn nghèo, biết đâu nó đồng ý lấy thằng Giò cũng là vì nhòm ngó đống tài sản ấy. Trước khi cưới, ông bà cũng cho người dò hỏi về cuộc sống trước đây của Lãi. Được biết, nhà bố mẹ nó đầu làng bên, gần bến đò Lèn. Bố mẹ làm nghề chèo đò. Nhưng rồi, một cây cầu được xây nối hai bên bờ đê lại thành thử bố mẹ nó mất việc nên lại quay ra buôn thúng bán mưng ở chợ xép gần trường tiểu học. Nhà nó chỉ có hai chị em gái. Chị gái lấy chồng cùng làng, kinh tế khó khăn nên không phụ giúp gì được cho bố mẹ. Còn cái Lãi chẳng biết trời xui đất khiến thế nào mà lại yêu anh chàng kỹ sư quê tận Lào Cai. Anh chàng này là kỹ sư giám sát thi công cây cầu bắc ngang con sông Lèn. Thỉnh thoảng anh có đến nhà Lãi uống nước chè với ông bố. Đi ra, đi vô chạm mặt rồi tình yêu đến lúc nào không hay. Đám cưới diễn ra gọn lẹ rồi Lãi về nhà chồng. Bẵng đi thời gian dài cỡ cũng khoảng dăm sáu năm, Lãi về ở hẳn với bố mẹ. Mọi người trong làng kháo nhau là chồng bỏ vì Lãi không đẻ được con. Thằng kia đi lấy vợ khác. Gái không con như cây không trái, độc lắm. Từ ngày có câu cầu, chợ được quy hoạch lại, xây dựng khang trang ở ven sông, bố mẹ Lãi mở một sạp hàng khô trong chợ. Hàng ngày Lãi cùng mẹ chăm lo cho sạp hàng khô với đủ thứ trên đời từ chè, lạc, đậu đỗ tới hành, mắm, tỏi, trứng, tiêu, muối, dấm… Rồi cũng có đồng ra đồng vào. Lãi vốn người chăm chỉ, cũng từng học trung cấp trường nghề ở tỉnh, lại hay lam hay làm nên đã mở thêm một cửa hàng gội đầu trong chợ cách sạp hàng của mẹ hơn hai chục mét. Được mọi người ủng hộ nên Lãi có việc làm đều đặn. Được cái Lãi khéo tay, dù không khéo miệng nhưng thật thà, chất phác lại chịu khó, gội đầu, làm tóc cẩn thận, giá cả phải chăng nên thu nhập cũng đều đều. Khách của Lãi đôi khi có cả đàn ông. Nhiều ông đến để tán tỉnh và gợi ý xin cưới làm vợ. Lãi chỉ lắc đầu cười nhẹ, không nói gì. Rồi khách đàn ông đến ngày càng đông. Thành ra, người dân trong chợ bàn ra tán vào, đấy là chỗ tụ điểm, cái Lãi bán thân, gội đầu làm tóc chỉ là trá hình. Đỉnh điểm hôm đó khoảng 9 giờ tối. Lãi đang gội đầu cho một ông khách cỡ tầm 65 tuổi gì đó. Cô đang cúi người để lau cằm, lau cổ cho ông khách thì bỗng đâu một toán người kéo đến. Người thì túm cổ Lãi dúi vào mặt ông khách. Người xé toạc quần áo của cô rồi quay phim, chụp ảnh. Người hô hoán, kẻ cướp chồng, mèo mả gà đồng, đĩ thõa… Khu chợ chỉ còn lại lác đác vài người dọn chợ chạy đến, người dân xung quanh kéo đến. Họ chưa hiểu đầu cua tai nheo ra sao chỉ nhìn thấy Lãi hở hang là bàn tán: Ối giời, nhìn cái mặt hiền lành thế mà thành ra quân cướp chồng người khác… nghe xì xèo nhiều rồi… đúng là không thể trông mặt mà bắt hình dong được… Một lúc sau, bố mẹ, anh chị Lãi tới chạy ra bảo vệ Lãi khỏi những cái đánh đập túi bụi của đám người đến đánh ghen kia. Công an xã tới. Tất cả bị đưa lên đồn. Một bà gầy như con mắm, tóc nhuộm vàng hoe, mặt bự phấn, tay lăm lăm cái điện thoại xỉa xỉa vào mặt Lãi: Nó là đồ con đĩ, nó cướp chồng tôi. Đồ thối thây. Chúng nó dám mèo mả gà đồng với nhau… Bố Lãi nói chen vào: Ai cướp chồng nhà cô. Chồng cô sờ sờ kia, ai dám cướp. Bà kia nhảy dựng lên, sừng sộ, mặt đỏ tía tai: Bố nào con đấy, đã không dạy được con còn lên mặt dạy đời à. Sờ sờ ra đấy còn cãi à. Mấy anh công an xã phải can ngăn một lúc mới xong vụ cãi vã ấy. Bố Lãi nói: Từ khi nghe tiếng bàn tán không hay về quán gội đầu của con tôi. Tôi đã cho lắp hai cái camera. Các anh công an có thể trích xuất để minh oan cho con tôi. Không thể để cháu nó như thế này được. Nói đến từ camera. Bỗng nhiên người đàn bà gầy đét kia mặt đang đỏ bừng bừng bỗng nhiên chuyển sang tái mét. À thì ra cũng chỉ là chuyện ghen ăn tức ở thôi ấy mà. Lãi bị vu oan giá họa. Cũng do là từ ngày cô mở quán gội đầu, cắt tóc đông khách nên quán gội đầu phía bên ngoài cổng chợ ít khách, có hôm hầu như không có khách. Thế là họ thuê người, dàn cảnh này ra để bôi nhọ, hạ nhục Lãi để làm mất khách của Lãi. Sau đấy, Lãi thay biển tên gội đầu, cắt tóc chỉ dành cho nữ.
Một hôm, trời trưa nóng nực, vừa cắt tóc xong cho một chị khách, Lãi vội ăn miếng cơm trưa thì bỗng giật mình vì có người đàn ông hình thù hơi kỳ dị nhưng được cái đẹp trai đứng lù lù sau mình. Thì ra đó là Giò. Anh ta bảo: Ình uốn ắt óc. Lãi nhìn Giò, miệng đang nhai giở miếng cơm không nói được nên lắc đầu. Nhưng Giò vẫn không đi. – Ắt úp ình. Nuốt vội miếng cơm, Lãi lấy tay áo quệt miệng: Tôi không cắt cho anh đâu. Anh đi quán khác đi. – Ôi i ồi, ười a ông ắt. Nhưng tôi không cắt cho đàn ông nữa đâu. – Úp ôi. Ai I ám ưới. Nói rồi, Giò tự động đến ngồi trên cái ghế dành cho khách. Cuối cùng chẳng còn cách nào khác, Lãi vẫn phải cắt tóc cho Giò vì anh ta cứ ngồi lì trong quán. Cắt xong Lãi bảo, lên giường, tôi gội đầu luôn cho. Sao để đầu tóc hôi rình thế. Có cạo râu luôn không. Giò ngoan ngoãn lên giường nằm. Đầu gật gật thay cho câu trả lời những câu hỏi của Lãi. Nước mát lạnh, bàn tay mềm mại cứ thoảng đưa đi đưa lại trên mặt làm Giò có cảm giác lâng lâng khó tả. Chưa bao giờ có người đàn bà nào đứng gần anh như thế. Chưa có người đàn bà nào đưa tay chạm lên mặt, lên đầu, mát xa cho mình như thế ngoài mẹ. Giò nằm thẳng đơ, người gồng lên mà sao thấy thật tuyệt vời. Chỉ một lần thôi mà đã khiến Giò bị nghiện người đàn bà ấy. Người đàn bà ấy hơi gầy, khuôn mặt xương xương nhưng hiền lành, dịu dàng. Anh nghiện cả cái mùi bồ kết ở mái tóc cô ấy mỗi khi cúi xuống rửa mặt cho anh. Nghiện luôn cả cảm giác cô ấy lùa những ngón tay vào tóc để gãi đầu cho anh… Những điều đó luôn ám ảnh Giò mọi lúc mọi nơi. Người đàn bà ấy đi cả vào trong những giấc mơ của Giò. Sáng sớm tỉnh dậy người anh nhớ đến đầu tiên là Lãi. Trước khi đi ngủ người anh nghĩ tới cũng là Lãi. Nói chung là hình như anh đã yêu rồi thì phải. Không chịu đựng được sự nhớ nhung giày vò, một hôm Giò lấy hết can đảm đến quán, trước đông người, anh ưỡn ngực, cố đứng thẳng nói dõng dạc mà tim như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực: Ình uốn ưới đằng ấy. Lãi cười to. Khách cũng cười thật to. Nhưng lúc ấy, Giò thấy mắt Lãi đỏ hoe. Mình không lấy chồng nữa đâu – Lãi trả lời. Dù Lãi có từ chối thế nào đi chăng nữa thì ngày nào cũng như ngày nào Giò cũng tới quán của Lãi. Lúc thì mang cho thùng bồ kết không biết mua ở đâu. Lúc thì bó xả được rửa sạch sẽ. Lúc thì ít vỏ bưởi. Rồi thì đun hộ ấm nước, rót vào phích, cắm hộ cơm… Lãi có đuổi thế nào đi chăng nữa thì Giò cũng không về. Biết chuyện, bà Vạn ra tận nơi bắt con về. – On ông ề. On uốn ưới Ãi. Dù tìm mọi cách, dọa nạt, đánh đuổi hay bảo sẽ làm cho Lãi đi nơi khác thì Giò cũng kệ. Nếu Lãi có mệnh hệ gì thì Giò cũng theo. Rồi thì tấm lòng của Giò cũng cảm được Lãi. Tấm chân tình của người đàn ông ấy Lãi cảm nhận được. Lãi thấy được trong ánh mắt trìu mến của Giò dành cho mình. Hay những bữa cơm vội vì đông khách, dù trái bữa nhưng có Giò bên cạnh, tự dưng cô thấy ấm lòng, thấy dễ chịu. Các cụ nói không sai, tình yêu của đàn ông thật dễ nhận ra. Chỉ cần người đàn bà cảm nhận được thì đó là tình yêu rồi.
Đám cưới diễn ra trong sự chúc tụng của mọi người. Không ai dị nghị điều gì bởi lẽ họ được chứng kiến tình yêu chân thành của hai người. Cưới xong, hai vợ chồng Giò ở chung với ông bà Vạn. Ông bà sửa gian trái thành một căn phòng khép kín cho hai vợ chồng Giò. Trước đây, ông bà Vạn vẫn muốn để lại phân nửa đất đai, nhà cửa cho Giò vì sức khỏe Giò vậy. Nhưng giờ khác rồi, ông bà phải tính toán lại. Ông bí mật gọi các con ruột về bàn bạc. Ông bàn tính với các con, một nửa đất đai ông bà chia cho mỗi đứa một mảnh. Còn thằng Giò thì chung với ông bà mà không để nó đứng tên ngộ nhỡ nó có mệnh hệ gì thì đất đai nhà cửa vào hết tay vợ nó. Chốt hạ cuộc họp kín kết thúc mà không ai hay biết Giò đã đứng nghe hết ở bên ngoài cửa sổ.
Đêm hôm đó, Giò bảo vợ muốn xin bố mẹ cắt cho chút đất để hai vợ chồng làm nhà ra ở riêng. Ý vợ thế nào. Lãi thủ thỉ: Chồng à. Mẹ em bảo, mình được sinh ra trên đời này làm người đã là may mắn và hạnh phúc lắm rồi. Mình lại có đôi bàn tay, có đôi con mắt sợ gì không có cái ăn, chỗ ở để nương thân. Bố mẹ cho thì hưởng, không cho thì không sao cả, vì đó là của ông bà. Mình cứ ở với ông bà anh ạ. Tự dưng em mới về làm dâu được có gần năm mà anh đề nghị vậy, gia đình lại bảo em xúi giục anh. Em thấy cứ như bây giờ là ổn rồi. Nhưng Giò nói anh không muốn thấy vợ bị thiệt thòi, dù sao em cũng là người anh yêu thương. Em đã không chê anh mà đồng ý làm vợ anh. Anh cảm ơn em nhiều lắm. Anh không có gì, chỉ mong sao em không phải vất vả. Anh muốn vợ chồng mình có nơi chốn riêng, lo cho tổ ấm của mình. Vợ chồng mình ở gần vẫn chăm sóc bố mẹ được. Bố mẹ còn khỏe em lo gì. Lãi dụi đầu vào ngực chồng, hít hà hơi thở của người đàn ông ấm áp ấy, thủ thỉ : Em ngỡ tưởng mình sẽ không thể tìm được hạnh phúc riêng nữa nhưng may mắn em gặp được anh. Được anh yêu thương. Vậy em còn muốn gì hơn nữa. Còn nếu bố mẹ cho cũng tốt, không cho cũng không sao, anh không được làm ông bà buồn. Mà này, em thấy anh rất giỏi về điện tử. Đợt trước điện thoại của em hỏng mang ra hiệu không sửa được thế mà mang về anh lại sửa trong vòng một nốt nhạc. Thay vì nghĩ xin bố mẹ đất gây hiểu lầm cho em thì anh nên để cái đầu này nghĩ mà kiếm tiền này. Ở nhà không có việc gì làm anh cũng buồn. Hay mình mở thêm một cửa hiệu sửa chữa điện thoại ở chợ cho anh làm để đỡ buồn, thêm thu nhập, vợ chồng lại gần nhau. Anh thấy thế nào. Thế là Giò đồng ý với ý kiến của vợ. Cô ấy thật biết nghĩ trước lo sau. Nhưng Giò thương vợ quá, sao bố mẹ, anh chị lại nghĩ oan cho cô ấy thế. Mình xin mãi cô ấy mới yêu, mới cưới mình. Cô ấy có công việc đàng hoàng chứ có phải vì tiền của nhà mình đâu. Lái được chồng theo ý mình, Lãi thở nhẹ ra một cái. Cô biết, bố mẹ chồng và các anh chị chồng đều dè chừng cô vì sợ tài sản sang tay cô. Nhưng cô nghĩ rồi, mình đâu cần điều ấy. Cô chỉ cần ở bên Giò yên bình, gần bố mẹ đẻ để tiện chăm sóc các cụ là được rồi. Còn nặng nợ gì thêm. Đời người được mấy mươi năm mà lo nghĩ quá nhiều. Bố cô vẫn thường đọc cho cô nghe câu: Nhân gian ba nghìn việc, dửng dưng một nụ cười. Ông bảo con ạ, cuộc sống có nhiều điều không như ý của con cho nên con phải vững vàng mà vượt qua. Vượt qua rồi con mới thấy cuộc sống còn rất nhiều điều tươi đẹp chứ không phải chỉ là tối tăm. Dù làm gì, dù xảy ra điều gì con cũng phải quán chiếu mình trước tiên. Trong lòng con an yên, thì ắt sẽ chẳng thể có điều gì đánh bại con được. Nhờ có bố mà cô sống được đến ngày hôm nay. Nếu không cô đã chẳng thể vượt qua được tất cả va vấp, trở ngại của cuộc sống rồi.
Thế là vợ một việc, chồng một việc túc tắc kiếm tiền nuôi thân mà không phiền hà bố mẹ hai bên lại gần nhau. Sáng cùng đi làm. Trưa cùng ăn bữa cơm ấm cúng. Tối về bầu bạn cũng nhau nhưng Giò vẫn không yên lòng vì những điều bố mẹ đang làm. Anh nhất quyết phải xin bố mẹ cắt đất cho mình. Không thể để mãi như thế này được nữa. Giò quyết định đề xuất với bố mẹ ý kiến của mình. Chưa nói xong, ông bà Vạn đã khéo léo từ chối: – Con à, hai đứa ở với bố mẹ. Tất cả đất đai, nhà cửa, cả phần của bố mẹ cũng là của con mà. Đất đai ở đây có chạy đi đâu đâu mà con sợ. – On uốn ó uộc ống iêng. – Thì vẫn có cuộc sống riêng, tự do, tự lo có sao đâu. Ở với bố mẹ để bố mẹ còn đỡ đần vợ chồng bay nữa. Biết đâu trời thương cho hai đứa có con, thế có phải tiện đôi đường không. Các con đi làm, bố mẹ chăm cháu. – Ông, on uốn à, ửa iêng. Câu chuyện không có hồi kết. Giò nằng nặc đòi có đất, có nhà. Các anh chị đều được bố mẹ cho sao Giò lại không được cho. Còn ông bà Vạn thì tìm cách thoái thác. Thế là từ hôm đó, không khí gia đình căng thẳng vô cùng. Nhất là Lãi ăn không ngon ngủ không yên vì bà Vạn bóng gió, xách mé, chửi gà, mắng mèo để ám chỉ Lãi tham lam, ham của. Lãi biết, Lãi đã ngăn Giò không được nên đành chịu. Lãi cắn răng chịu đựng mà không dám thổ lộ với ai. Nhưng thôi, cô nghĩ rồi mọi việc sẽ tự khắc an bài. Cô cũng không lo nghĩ làm gì. Cô biết thân phận mình trong ngôi nhà này. May mắn cuộc đời đã cho cô trải qua nhiều biến cố để giờ cô thấy mọi sự diễn ra trên đời này đều có nguyên do của nó. Ai bảo cô đồng ý lấy Giò thì phải chịu điều tiếng là lẽ đương nhiên. Ai bảo nhà Giò giàu quá mà thiên hạ, nhà chồng nghĩ cô đào mỏ. May quá, thế mà cách đây không lâu, Lãi đang định cho Giò biết là mình đang mang thai. Hôm ấy, cô đưa mẹ đi khám, tiện cũng khám luôn xem tử cung làm sao mà lại không sinh nở được. Bác sỹ bảo cô đang có thai mà không biết à. Cô bảo không, chỉ thấy hơi đau lưng thôi. Bác sỹ bảo, thai khỏe mạnh, hơn hai tháng rồi. Cô đã khóc ngay tại phòng khám và suốt trên quãng đường từ viện về nhà. Cô không ngờ, bao nhiêu năm trời cô không thể có con, điều ra tiếng vào đến nỗi chồng, nhà chồng trước đay nghiến, ghẻ lạnh. Rồi chồng bỏ cô mà đi theo người khác. Mẹ bảo cô, ông trời có mắt con ạ. Trên đời này không ai được hết mà cũng không ai mất hết. Chỉ là chưa đủ duyên. Nay đủ duyên rồi con nên trân trọng những thứ mình đang có. Vợ chồng con cái câu đa hàn gắn mà thương yêu nhau nhé. No đói cũng được. Khó khăn, vinh hoa cũng được. Chỉ cần các con bên nhau là bố mẹ mãn nguyện rồi. Nói rồi, mẹ ôm lấy cô. Bà thương cô con gái tài giỏi nhưng vất vả trăm đường. Nhưng mẹ bảo này, từ từ để con thành hình hài, thai chắc trong bụng đã rồi hãy thông báo cho chồng và gia đình chồng. Con cứ giữ niềm vui ấy cho riêng mình đã con nhé. Hoàn cảnh hiện giờ, mẹ thấy cũng lo lo. Con liệu cơm mà gắp mắm, cuộc sống không biết thế nào, con nhé. Chị nhìn mẹ gật đầu trong nước mắt. Vì người Lãi nhỏ lại gầy gò cho nên dù đang mang bầu cũng không ai biết. May trời thương, Lãi vẫn ăn ngủ bình thường, đi lại, làm việc vẫn như mọi khi. Chỉ khi về đêm là chân tay rã rời, mỏi mệt. Cô nhờ chồng nắn bóp cho mình. Giò thấy vợ dạo này mệt nên bảo hay em nghỉ làm vài hôm. Thôi anh ạ, ở nhà em cũng không nghỉ được đâu với lại em ngại bố mẹ. Bố mẹ đang không vui như thế. Đi làm cho khuây khỏa. Thế là cuộc sống thường ngày vẫn diễn ra như thường.
Nhưng Giò vẫn quyết tâm yêu cầu bố mẹ sang đất, xây nhà. Ông bà Vạn vẫn tìm cớ hoãn binh. Ông bà bắt Lãi phải khuyên nhủ chồng. Lãi thưa cũng đã nói rồi nhưng anh ấy không nghe. Không nghe cũng tìm cách mà can ngăn chứ. Hay chính cô là người xúi giục nó đòi như vậy. Con nhà tôi nó không bao giờ như thế. Nó hiền lành nghe lời bố mẹ. Từ khi cô về nhà xảy ra bao nhiêu việc. Thằng cả làm ăn không được tốt. Con út xảy thai. Dâu thứ chuyển việc đến chỗ vất vả. Rồi giờ xúi giục chồng đòi đất làm nhà… đúng là rước vong về nhà rồi… Lãi không nói gì, cô cố ngăn dòng nước mắt đứng nghe những lời rủa sâu cay của bố mẹ chồng. Giò chứng kiến được cảnh ấy nên anh phải quyết làm căng mới được. Giò bảo nếu ông bà không làm thì hai vợ chồng sẽ dọn ra quán ở luôn, không ở trong căn nhà này nữa. Đúng là Giò đã thay đổi tính khí rồi, người tính không bằng trời tính. Ông bà đã biết ngay từ đầu là con vợ nó sẽ dắt mũi nó rồi. Ông bà vẫn tiếp tục khuyên giải, hoãn binh nhưng Giò bảo nếu trong tháng này không làm thì Giò sẽ chuyển nhà. Giò biết chỉ còn cách dọa ra ở ngoài quán thì sẽ được vì ông bà Vạn rất trọng sĩ diện. Sợ người người làng, anh em, họ hàng dị nghị nhà cao cửa rộng, giàu sang mà lại để vợ chồng thằng út tàn tật phải đi ở ngoài. Ông bà đành đồng ý nhưng có điều kiện rõ ràng: – Bố mẹ sẽ cùng vợ chồng anh xây nhà. Chúng tôi, chồng chị góp đất, còn chị phụ tiền xây nhà có được không. Làm được thì đồng ý. Lãi cúi mặt không nói câu gì. Bất giác tay sờ vào bụng. Chị cảm nhận được hình như con đang đạp thì phải. Mẹ yêu con nhiều lắm. Chị xin phép bố mẹ chồng và chồng xuống bếp nấu cơm để tránh những giọt nước mắt đang chực trào ra. Chị cần gì những thứ ấy chứ. Chị cần gì nhà cửa đâu. Còn Giò không nghĩ là bố mẹ mình lại đi nước này. Anh bối rối không biết làm sao. Còn ông bà Vạn lấy làm đắc ý vì kế sách của mình. Con Lãi có tiền cứ xây nhà. Xây nhà trên đất của ông bà, sau này vợ chồng nó có li hôn thì con Lãi cũng không mang được gì. Đúng là kế sách tuyệt vời. Không còn cách nào khác và cũng để yên cửa yên nhà Lãi ra điều kiện với chồng nếu anh còn đòi đất, đòi nhà thì em sẽ bỏ anh. Em không ở với anh nữa. Em làm gì có tiền làm nhà hả anh. Giò lo lắng nhìn vợ, nhìn những giọt nước mắt lăn trên gò má ửng hồng của người đàn bà mình yêu thương mà xót xa. Bố mẹ anh thật quá đáng. Nhưng vì sợ vợ phải khổ tâm, anh đồng ý không đòi gì hết, vẫn như cũ là được rồi. Nhưng cũng từ đấy, gia đình đã căng thẳng lại càng căng thẳng hơn. Lãi sống khép mình hết mức có thể.
Sáng sớm bà Vạn gọi to. Thằng Giò dậy cùng bố mẹ lên bác Tứ trên Tuyên Quang. Bác ấy mất rồi. Cái Lãi ở nhà. Lãi vâng dạ rồi lui cui dậy. Mùi dầu gió của mẹ chồng khiến cô buồn nôn. Cô bụm miệng chạy vào toilet nôn khan. Nôn khan mà cũng phải kìm lại vì sợ bố mẹ chồng và chồng biết. Lo bữa sáng cho cả nhà xong thì Lãi dọn dẹp nhà cửa rồi ra cửa hàng. Tối nhọ mặt người, Lãi mới cắt tóc xong cho một chị rồi bắt đầu chuẩn bị thu dọn để về nhà. Chợ giờ này cũng không còn ai. Mà không hiểu sao hai cái camera hôm nay lại không hoạt động. Lạ thật đấy. Mai phải bảo Giò sửa mới được. Cô đang quét dọn quán thì bỗng đâu lù lù một người đàn ông cao lớn xuất hiện, gọi tên cô: – Lãi… – Ai đấy… – Anh đây. Thiềng – người yêu cũ của em đây. – Tôi không biết anh… – Mình ăn ở mãi mới nhau mà em không nhớ à. – Tôi không biết anh, anh ra khỏi quán đi không tôi hô lên đấy. Lãi nhìn quanh sợ có người nhìn thấy. Người đàn ông xông vào ôm chặt cô rồi vật ngửa ra trên giường gội đầu mà hôn hít, sờ mó. Xé quần áo của cô ra. Cô không thể chống cự được sức người đàn ông ấy mà chỉ giãy giụa trong bất lực.
– Á à, đồ chốn chúa lộn chồng. Biết ngay mà, ngựa quen đường cũ, đồ mèo mả gà đồng. Có chồng rồi mà còn dẫn trai về hú hí. Con thấy chưa, sáng mắt ra chưa hả Giò. Ối làng nước ơi… Chồng mới đi xa một hôm đã thế này… Giò ơi, con sáng mắt ra chưa. Nó chỉ vì tiền của nhà mình thôi. Con thấy chưa, Giò ơi là Giò. Lãi hoảng hồn khi biết chồng và mẹ chồng đến. Cô hốt hoảng lấy tấm chăn che lên người rồi đứng nép vào Giò. Giò đứng xích ra. Lãi nhìn Giò trong ngỡ ngàng. Khuôn mặt sợ hãi đến tột cùng. Còn Giò mặt đỏ nhừ, tay nắm lại. Thì ra, bố mẹ mình nói đúng. Cô ấy chỉ vì của cải nhà mình. Cô ấy lấy mình để có cớ bòn rút tài sản nhà mình. Cô ấy ghê thật đấy… Trong đầu Giò chỉ có vậy. Những âm thanh hỗn tạp xung quanh làm tai Giò ù đi. Nhưng anh nghe rất rõ người đàn ông kia đã thì thầm vào tai mình: Vợ đằng ấy ngon đấy. Tặc. Giò bủn rủn chân tay, ngồi phịch xuống ghế. Lúc này, mọi người cũng đã đến đông, quay phim, chụp ảnh. Mẹ của Lãi đến chắp tay xin lỗi thông gia xin phép đưa con mình về. Bà Vạn không cho. Rồi bà rêu rao với mọi người về Lãi thế nọ, Lãi thế kia. Hai mẹ con Lãi chỉ biết ôm nhau khóc.
Lãi, Giò li hôn. Đó là điều đương nhiên. Giò dù yêu Lãi đến mê mẩn nhưng với suy nghĩ đơn giản trong tình yêu thì anh không thể nào lý giải nổi sự việc vừa mới xảy ra. Anh không nói năng bất cứ câu gì từ hôm đó. Còn Lãi ở mãi ngoài quán, tận tối đêm mới về. Về thấy Giò ngồi ở trong phòng không bật điện. Thân thể anh vốn dị tật lại thêm gầy gò nên nhìn rất sợ. Lãi thương chồng định chạm vào người anh nhưng anh rụt lại như sợ đụng phải thứ gì đó rất ghê tởm. Hai người không nói với nhau, cứ im lặng mãi. Rồi chốt hạ ông bà Vạn bắt phải li hôn. Thế là li hôn. Hai lần li hôn nhưng lần này Lãi thấy đau đớn đến tột cùng vì cô đã yêu Giò quá mất rồi, và vì cô chưa nói được với anh về đứa con của anh đang thành hình trong bụng cô. Dù vô tình hay hữu ý thì cô vẫn là tác nhân làm anh đau khổ. Trước khi rời khỏi căn phòng ấy, cô nhẹ nhàng: Xin lỗi anh. Rồi bất giác đặt tay lên bụng tần ngần xách túi ra đi.
Cô về ở với bố mẹ bên căn nhà nhỏ ven sông ngày nào. Ngày ngày vẫn đi làm rồi tối tối vẫn đi về cùng mẹ trên cây cầu bắc qua sông Lèn. Giò bỏ quán sửa điện thoại lên thành phố mở một quán mới gần nhà anh trai. Rồi Giò cũng được mai mối cưới một cô vợ còn rất trẻ. Đám cưới được tổ chức ở thành phố nên làng xóm không ai biết. Ông bà Vạn bán hết nhà cửa, đất đai, tài sản để lên thành phố ở cùng các con. Vợ mới của Giò bị bệnh về tử cung nên mãi chưa có con. Ông bà Vạn đã phải chạy chữa rất nhiều tiền mà vẫn chưa có động tĩnh gì. Hôm vừa rồi, ông bà Vạn và vợ chồng Giò về quê họp họ để làm nhà thờ tổ. Tha thẩn chả biết thế nào mà Giò lại ra chợ. Anh lang thang đến gần quán của Lãi. Quán Lãi bao nhiêu năm vẫn thế. Có chăng là trước cửa quán được trang trí rất nhiều hoa, tường được sơn màu xanh nhẹ. Bỗng Lãi quay mặt về phía cửa, Giò giật mình quay đi ngỡ tưởng cô ấy nhìn thấy mình. Nhưng không, cố ấy nhìn vào một góc phòng rồi nở nụ cười dịu dàng hạnh phúc. Nụ cười ấy Giò đã luôn nhìn thấy khi hai vợ chồng ngày còn ở bên nhau. Giò nhích người nhìn theo hướng Lãi nhìn. Ở đó, có một đứa trẻ đang ngồi học bài. Đứa trẻ ấy thật kháu và anh cảm thấy thân thuộc đến khó tả. Không hiểu tại sao mà đứa trẻ đã kéo anh đi vào quán của Lãi. Anh nhìn đứa trẻ rất lâu. Đứa trẻ bỗng nhiên ngẩng lên, nhìn thấy anh thì sợ hãi thốt lên gọi: Mẹ ơi. Lãi nhìn lên. Bốn mắt nhìn nhau. Tay cô luống cuống làm dầu gội rơi vào mắt khách. Khách mắng nên cô bối rối xin lỗi và làm lại cho khách. Không hiểu sao lúc ấy nhiều khách vào quán thế. Giò vẫn đứng ngây người nhìn thằng bé. Rồi anh nhìn Lãi. Hình như Lãi đang có thai. Bụng cô rất lớn. Lãi vẫn gội đầu cho khách nhưng mà nước nôi, dầu gội thì rơi vãi lung tung.
Nồi nước gội đầu bằng bồ kết, lá xả sôi ùng ục. Hương tỏa khắp nơi. Tiếng khách xi xao nói chuyện. Bỗng có tiếng người đàn ông: Nước sôi rồi sao em không đóng bếp lại. Người đàn ông cao lớn chạy đến đóng nắp bếp lò, mở vung nồi. Anh ta chạy vào quán: Cu con đâu rồi. Sao con không học mà lại ngồi chơi vậy. Thôi để bố đưa về nhà học cho yên tĩnh. Nào, cất sách vở vào cặp đi con. Giò nhìn rõ được mặt người đàn ông. Anh ta… anh ta chính là người đàn ông đã sàm sỡ Lãi khiến vợ chồng anh phải li hôn ngày nào. Anh ta đã nhận ra Giò: – Ôi, chào anh. Cơn gió nào đưa anh đến đây thế. Anh quay sang trách Lãi: Khách quen mà em không mời nước thế. Nói rồi, anh ta dắt thằng bé lướt qua Giò rồi thì thầm vào tai anh như ngày ấy: Cảm ơn anh đã cho tôi có hạnh phúc này. Cô ấy lại đang mang bầu. Sắp đẻ rồi. Con trai đấy. Cảm ơn bố mẹ anh đã trao cơ hội ấy cho tôi. Nhờ ông bà Vạn thuê tôi diễn cảnh cưỡng hiếp cô ấy để bắt anh phải ly hôn mà tôi lại có tất cả. Cảm ơn nhé. Anh ta vỗ vỗ vào vai Giò tỏ ra thông cảm.
Giò không còn nghe thấy gì nữa. Anh bước ra khỏi quán tự lúc nào không hay. Không biết có phải gió tạt mạnh quá hay không mà mắt anh cay xè.