Phó cảnh sát trưởng Freddy McTavis kéo nhẹ vòng eo to lớn của mình vào ghế để đối mặt với người đàn ông lo lắng và luật sư của anh ta qua bàn thẩm vấn. Phó cảnh sát trưởng McTavis chưa bao giờ thích quý ông lịch lãm mà anh đưa vào để thẩm vấn, nhớ lại tất cả những lần anh thấy Gram Tanner đẹp trai làm trò ở trường và không bao giờ gặp rắc rối. Thay vào đó, các giáo viên nghĩ rằng anh ta dễ thương và dí dỏm. Freddy không bao giờ thấy những trò đùa của anh ấy buồn cười, nhưng có một lần anh ta nhớ mình đã nói đùa trong lớp, anh ta đã bị phạt ở lại.
Không giống như Freddy lùn và béo, người không vào được đội bóng bầu dục của trường trung học, Gram cao và gầy đã trở thành tiền vệ ngôi sao hẹn hò với những cô gái xinh đẹp nhất. Trong khi Freddy tuân thủ mọi quy tắc của trường, anh thấy các bạn cùng lớp lén lút đưa cho Gram những tờ giấy gian lận trong các bài kiểm tra và anh biết Gram hút cần sa dưới khán đài của trường. Không giống như nhiều người khác, Tanner không bao giờ bị bắt.
Sau khi tốt nghiệp, Gram đã đến một trường đại học ngoài tiểu bang, nơi anh ta lấy bằng kinh doanh và trở thành chủ tịch hội sinh viên của mình. Anh ta trở về nhà để làm quản lý tại nhà máy của cha mình, nơi mẹ của Freddy làm công việc dọn dẹp. Gram kết hôn với người yêu , nữ hoàng vũ hội, có ba đứa con xinh đẹp, mua một ngôi nhà lớn ở khu phố có cổng bảo vệ riêng tư nhất thị trấn, trở thành phó tế tại nhà thờ Baptist lớn nhất của thị trấn và giờ đây có tin đồn rằng anh đang cân nhắc ứng cử vào hội đồng thành phố. Freddy cũng nghe nói rằng cha của Gram cần hội đồng chấp thuận yêu cầu phân vùng của ông để xây dựng một nhà máy khác.
Trong khi đó, Freddy bắt đầu làm việc cho sở cảnh sát địa phương ngay sau khi tốt nghiệp trung học. Công việc của anh chi phối cuộc sống của anh. Mặc dù đôi khi anh cảm thấy ghê tởm một số người mà công việc buộc anh phải đối phó, nhưng công việc đã mang lại cho anh nhiều mục đích và sự tôn trọng hơn anh từng biết, mặc dù anh biết một số người dân địa phương cười nhạo sự to lớn của anh. Nhưng anh thích giúp đỡ mọi người và đến năm ba mươi tuổi, anh đã tiết kiệm đủ tiền để chuyển khỏi căn hộ của mẹ mình đến nhà di động của riêng mình sau đường ray xe lửa ở rìa thị trấn. Không bao giờ thoải mái khi hẹn hò, anh giao lưu với các anh em cảnh sát phó tại các quán ăn tối và quán ăn nhanh, cũng như vào cuối tuần uống bia, nấu ăn ngoài trời, xem phim và chơi trò chơi điện tử tại nhà của những người vẫn còn độc thân.
Khi Janiyah Sims được báo cáo mất tích, Phó cảnh sát trưởng McTavis được giao vụ án và sớm biết rằng mẹ của Janiyah là người giúp việc của gia đình Gram. Bạn bè của cô gái cũng tuyên bố thường xuyên nhìn thấy cô gái mười chín tuổi này trong cùng một chiếc xe với Gram Tanner, ba mươi lăm tuổi.
Vì Gram không trả lời hoặc gọi lại nên Phó cảnh sát trưởng McTavis đã bấm chuông cửa nhà Tanner vào khoảng 6 giờ tối để yêu cầu cô Jenny Tanner đang mặc tạp dề bếp hoảng hốt rằng liệu anh có thể nói chuyện với chồng cô được không.
“Chuyện này là sao, Freddy?”.
“Vâng, cô Jenny, con gái của người hầu gái nhà cô, Janiyah, đã mất tích”.
“Ôi, Chúa ơi!”.
“Mọi người nói rằng gần đây họ thấy cô ấy đi cùng Gram. Anh ấy vẫn lái chiếc xe thể thao BMW màu xanh đó chứ?”.
“Vâng”, cô trả lời nhẹ nhàng, nhìn đi hướng khác. Những đứa trẻ nhà Tanner lúc này đang tụm lại quanh người mẹ mặt trắng bệch của chúng.
“Các con quay lại phòng khách và xem TV đi”, cô ra lệnh bằng giọng lớn, chớp mắt Gram Tanner đã bước đến cửa trước.
“Này, Gram. Này, sao chúng ta không vào trung tâm thành phố nhỉ”, Freddy gợi ý. “Tôi không muốn làm gián đoạn mọi thứ ở nhà anh đâu”.
“Các người định đưa bố tôi vào tù à?” cô bé bốn tuổi hỏi.
“Không, cưng à”, Phó cảnh sát trưởng McTavis quỳ xuống nói. “Bố cháu không bị bắt đâu. Bố chỉ giúp cảnh sát tìm ra ai đó thôi”.
“Anh yêu, có chuyện gì thế?” Jenny hỏi chồng.
“Anh không biết, cưng à”, anh ta trả lời. “Cứ gọi cho Jack Cheatem, luật sư của gia đình và bảo anh ấy gặp anh ở sở cảnh sát trưởng”.
Ngồi trong phòng thẩm vấn, Freddy McTavis đối mặt với một Gram Tanner trầm lặng và khom lưng hơn nhiều so với những gì anh từng thấy. Tóc anh ta hơi rối, tay chắp lại trước miệng như thể đang cầu nguyện, và mắt anh ta có vẻ không tập trung. Luật sư của anh ta nhìn chằm chằm vào phó cảnh sát trưởng.
“Này Gram”, Freddy bắt đầu, “Tôi rất cảm kích khi anh đến đây. Tôi nghĩ tốt nhất là chúng ta không nên nói chuyện trước mặt cô Jenny và bọn trẻ”.
Ông Cheatem quay lại nhìn khách hàng của mình gật đầu và nói “Cảm ơn”.
“Tôi e rằng chúng ta có một cô gái mất tích, cô Janiyah Sims”, Phó cảnh sát trưởng McTavish tiếp tục. “Bây giờ một loạt nhân chứng khẳng định họ đã nhìn thấy cô ấy trong xe của anh với anh đang cầm lái khắp Quận Colston Raleigh. Vì vậy, tôi phải hỏi anh có biết cô Janiyah có thể ở đâu không và nếu anh không biết, thì lần cuối anh nhìn thấy hoặc liên lạc với cô ấy là khi nào và ở đâu, bản chất mối quan hệ của 2 người là gì”.
“Thân chủ của tôi có bị buộc tội gì không?” Jack Cheatem ngắt lời một cách lớn tiếng.
Phó cảnh sát trưởng McTavis chớp mắt và giật mình một chút. Ông luôn cố gắng tạo ra tâm trạng phù hợp để khiến những người bị thẩm vấn thú nhận hoặc cung cấp thông tin tốt.
“Vì, trừ khi anh có bằng chứng, chúng ta xong việc ở đây rồi, Barney Fife. Đi thôi nào, Gram”. Jack nhảy dựng lên và ra hiệu cho khách hàng của mình đi cùng anh ta.
“Anh không muốn giúp tìm một cô gái mất tích sao?” cảnh sát phó hỏi Gram. “Cảnh sát trưởng Moody và DA sẽ tới đây bất cứ lúc nào”.
“Tốt. Các người thật là một vòng tròn thật tuyệt vời”. Vị luật sư tuyên bố khi dẫn khách hàng của mình về phía cửa.
“Đây có thể là một vấn đề cực kỳ nghiêm trọng, Gram”, Phó cảnh sát trưởng McTavis tuyên bố.
“Các anh chỉ có một khoảng thời gian tuyệt vời”. Jack cười lớn. “Này, có lẽ họ sẽ để anh ném bóng lần này”.
Gram tránh mặt Freddy khi anh ta đi theo luật sư của mình ra khỏi cửa. Ở bãi đậu xe, anh ta quay lại nhìn Freddy.
“Sao thế, Jack? Tôi không thể tin là anh lại nói chuyện với anh ta như thế, một phó cảnh sát trưởng và là bạn cùng lớp của tôi”.
“Xứng đáng lắm, từng từ một. Những kẻ khốn nạn đe dọa khách hàng của tôi cần phải nghe sự thật trần trụi”.
Freddy McTavis từ từ thu thập các ghi chép của mình, nghĩ rằng vận động viên ngôi sao con trai của ông chủ mẹ anh có thể sẽ lộ sơ hở vì bất cứ điều gì anh ấy đã làm, giống như ở trường.
Phó cảnh sát trưởng Jethro Simpson mở cửa. “Freddy, Willie vẫn đang ốm và tôi phải đi tuần tra. Vì vậy, cảnh sát trưởng nói rằng ai đó phải dọn dẹp phòng vệ sinh nam”.
Đỗ Nguyệt (Dịch)