NGUYÊN HÀ
Chớp suông
Chớp suông như thể mắt chờ
Lóe lên rồi lại mịt mờ khói sương
Gương lồng ảnh cưới treo tường
Gối đôi mùa cũ trên giường còn đây
Đợi chờ lẻ sợi heo may
Mong manh dệt ấm tháng ngày đơn côi
Chiến tranh lụi tắt lâu rồi
Mà chưa hết cháy mắt người đợi trông
Có đâu tay bế tay bồng
Buốt hơn Tô Thị đợi chồng trên non
Mất chồng đá vẫn còn con
Còn trèo lên đỉnh sắt son đợi chờ
Chớp suông, suông đến bao giờ
Lóe lên rồi lại khuất mờ chân mây!
Nỗi nhớ đâu chỉ có mùa đông
Không biết tự khi nào
người ta gắn mùa đông vào nỗi nhớ
hay đổ lỗi rằng nỗi nhớ tại mùa đông!
Nhưng với tôi
nỗi nhớ cứ khôn cùng
bất chợt nhớ chẳng theo mùa theo tháng
Những buổi hành quân
trong bóng chiều chạng vạng
nhớ hoàng hôn thắp lửa ở quê nhà
Đêm ngủ rừng
thấy đom đóm lập lòe
rờn rợn nhớ sợ ma hồi thơ bé
Gặp cánh đồng
mùa khô nứt nẻ
nhớ tiếng sấm đầu mùa gọi lúa tháng ba
Gặp mùa đông phương Nam
nắng ấm chan hòa
nhớ cái rét chồng nhau tiết đại hàn miền Bắc
Gặp đồng đội thương binh
nhớ một thời đánh giặc
Gặp bạn đồng môn
nhớ tuổi học trò
Gặp con nhện giăng tơ
nhớ câu ca Quan họ
Gặp chuyến đò ngang
nhớ con sáo sang sông…
Nỗi nhớ bất chợt về…
đâu chỉ có mùa đông.
N.H
ĐỖ THIỆN ÂN
Đất quê
Đất ngã tư quê tôi tính bằng cây, bằng chỉ
Nghèo! Nhưng tôi vẫn giữ
Đó là đất quê
Năm tháng đi về…
Về quê
Thắp hương Lý Nam Đế
Người lập nước Vạn Xuân, thành tên xã bây giờ
Nơi Bác Hồ ở và làm việc trên đường lên Việt Bắc
Ngồi dưới bóng đa nhớ hình ảnh Bác
Những năm kháng chiến trường kỳ…
Về quê
Yêu con suối, cây cầu
Chen chúc chợ Ghềnh người bán, kẻ mua
Ra đầu hè vít quả khế chua
Và thi thoảng lên chùa xin chút lộc…
Về quê
Lũ bạn già kể chuyện chăn trâu
Trưa đội nắng săn ve sầu, sáo sậu
Ăn sắn cõng cơm
Đánh dậm, úp nơm
Con cá cờ tung tăng chai lọ
Tính đốt tay… ai mất, ai còn…
Đất ngã tư sẽ còn tăng giá nữa
Liệu tình yêu quê giảm giá được chăng?…
Đ.T.Â
Nguyễn Xuân Ngọc
Hùng Vương
I
Tục truyền: Trăm trứng nở trăm con
Nửa theo xuống biển nửa lên non
Nòi giống Lạc Hồng thơm thiên cổ
Mười tám đời Vua sử vàng son!
II
Dạy dân cấy lúa tăng lương thực
Chăn tằm dệt lụa đẹp phấn son
Trống đồng Ngọc Lũ còn lưu mãi
Hình dáng chim bằng mở nước non!
Hoa gạo!
“Thế là…
Chị ơi
Rụng bông hoa gạo…”
Câu hát cuối mùa
Xao xuyến hồn ai!
Lũ chúng ta số phận đã an bài
Hoa cải về trời; hoa gạo cũng rơi cuối ngõ
Nuối tiếc một thời hoa đỏ
Cười mà lòng rưng rưng…
Nhớ những khi mặn muối cay gừng
Lại nhớ ai kẻ tung người hứng
“Ô hay…
Trời không nín gió cho ngày chị sinh!”
Ngày mới lại bình minh… và hoa gạo
Lại đỏ lắc giữa trời làm xao xuyến hồn ai
Hoa gạo tháng tư như áo khép không cài
Thả rơi vào nỗi nhớ!
Hoa đến thì hoa nở
Chuyến đò đầy đò rẽ sóng sang sông
Đến duyên em lấy chồng
Thương ai con xít lội tìm… sáo bay…!
N.X.N
NGUYỄN QUỐC ĐẠC
Gửi Kim Hô Chiêng
Gọi lên miền nhớ xa xăm
Tôi về bên bậc Đền Hùng tháng ba
Ơi người con gái xứ xa
Tết Nguyên đán ấy cùng ta lên đền!
Vẫn mây bay trắng một miền
Non kia Tam Đảo, Tản Viên bên này
Gọi tên ai… dưới đền đài
Nét hoa văn với mắt người đam vui
Bạn yêu hồn Việt quê tôi
Bốn nghìn năm một nghĩa người lắng sâu
Nén hương thơm, phút nguyện cầu
Người yêu người biết quê nhau để gần
Đi lên Mười tám triều Hùng
Tôi kể bạn chuyện cha Rồng, mẹ Tiên
Chuyện người tắm bãi gặp duyên
Vua hiền giã bánh, nỏ tên Loa thành
Tôi chưa lần đến sông Hàn
Thăm quê bạn, ngắm thu vàng mộng mơ
Tôi về thức với vần thơ
Biết Seoul tuyết bây giờ đang rơi
Cơm đầu xuân chật chiếu ngồi
Trẻ nhà còn nhắc đến người năm xưa
Tôi tìm ai, hội đang mùa
Kim Hô Chiêng! Nhớ bạn giờ nơi đâu…?
N.Q.Đ
ĐỖ VĂN TỪ
Dệt những đường xuân
Mùa xuân ta đi trồng cây
Dệt những đường xuân trên khu nhà mới
Đất khát màu xanh che mùa nắng cháy
Người khát màu xanh gọi tiếng chim về
Tay nâng mầm xanh em ơi có nghe
Tiếng hát bầu cây thao thiết
Đã đến lúc cởi bung áo chật
Đứng thẳng hàng mở tán mà xanh!
Mùa xuân này em vui bên anh
Dệt những đường xuân Đất nước
Em xăng xái tay bầu tay cuốc
Anh ngời ngời rạng rỡ trước xuân em!
Tay em mềm cây cứ mãi xanh thêm
Xanh lan tỏa khắp mọi miền Tổ quốc
Ngay cả nơi gió Lào khô khốc
Và miền Trung núi sạt nghiêng đồi…
Đất nước mình đẹp lắm em ơi
Bao thế hệ làm theo lời Bác
Trái tim ta mãi ngân câu hát:
“Mùa xuân là Tết trồng cây…!”
Đ.V.T
HOÀNG NHƯ HÀ
Hoa Trà Mi trên chốt
Hoa nở cuối mùa xuân
Năm cánh màu vàng nhạt
Nhớ câu Kiều mẹ hát
Thương thay đóa Trà Mi
Đã sắp sang mùa hè
Ve ngân dài trưa nắng
Giữa rừng già thanh vắng
Tôi đứng ngắm Trà Mi
Chắc có duyên nợ gì
Lòng tôi bâng khuâng quá
Giữa khô cằn sỏi đá
Hoa vẫn nở vẫn tươi
Hơn ba mươi tuổi đời
Hai lần lên biên giới
Gặp một loài hoa mới
Bâng khuâng nhớ câu Kiều
Tôi đã từng được yêu
Nhìn hoa càng thêm nhớ
Phải chăng là duyên nợ
Nên gặp nhau đó mà
Dù bão táp mưa sa
Màu hoa được chắt lọc
Từ sỏi đá khô cằn
Cho dù cuối mùa xuân
Hoa vẫn tươi vẫn đẹp
Ước gì được về phép
Đem hoa về tặng em
Đón bông hoa giản dị
Ngồi bên em anh kể
Xem hoa chốt Biên phòng…
H.N.H
NGUYỄN ĐÌNH XÁN
Ước mơ của mẹ
(Kính viếng cụ Hoàng Thị Đức, Tứ Xã, Lâm Thao, Phú Thọ)
Nửa cuộc đời mẹ thức khuya, dậy sớm
Lam lũ cùng chồng nuôi các con,
Sáu con trai và một người con gái
Lo ăn, lo mặc: gối mỏi, chân chồn!…
Vay nợ quanh năm, nghĩ gì đến học,
Lặn lội thân cò, tìm chữ cho con!
“Phải nhiều chữ như là bác Mộc” (1)
Cả cuộc đời mẹ không ước gì hơn!
Dệt vải, trồng rau, mò cua, bắt ốc,
Chao hạt cỏ kê, hái lá rau khúc…
Khoai sắn qua ngày nuôi con lớn khôn,
Đi bộ đội về lại lao vào học!… (2)
Đứa đi nước ngoài, đứa ở trong nước
Ngày đêm tích cực: rèn đức, luyện tài!
Đứa thành tiến sĩ, sách ngập ngang vai (3)
Đứa thành doanh nhân, về nhà cũng vội! (4)
Tuổi ngoài một trăm, ơn lộc của trời
Nhìn con, nhìn cháu vui đã no rồi!
Ước mơ của mẹ những năm sáu mươi,
Đã thành hiện thực, cả làng chung vui!
N.Đ.X
(1) Bác Mộc: Một trong những người có bằng Đại học đầu tiên ở Tứ Xã.
(2) 6 con trai: 4 đi bộ đội, 2 người là thương binh.
(3) Anh Nguyễn Văn Thanh: Tiến sĩ, Phó tổng Thanh tra Nhà nước.
(4) Anh Nguyễn Văn Niên: Tiến sĩ, doanh nhân thành đạt cấp Quốc gia.
NGHIÊM THỊ XUÂN THỊNH
Nỗi nhớ chia đôi
Đêm nay còn lại nửa vầng trăng
Một nửa cho ai, hỡi chị Hằng?
Lấp lánh ngàn năm ngời ánh bạc
Vụt hòa khoảnh khắc ánh sao băng
Một đời duyên lỡ trong tâm tưởng
Phút chốc tình chôn cõi vĩnh hằng
Cái tuổi mộng mơ luôn lẩn khuất
Đêm rằm còn lại nửa vầng trăng.
N.T.X.T
Ngọc Khuê
Viếng bạn
(Kính viếng hương hồn họa sỹ Nguyễn Lợi)
Hung tin bạn bỏ cửa nhà
Đi theo cha mẹ mà xa cõi trần…
Lợi ơi! Xuân vẫn còn xuân
Mùa hoa đang thắm tình thân dạt dào
Còn nghe bạn hát hôm nào
“Sa Pa gặp gỡ…” tình trao bao người
Lợi ơi! Cái miệng hay cười
Nói như “pháo cháy” chuyện đời Đông Tây
Có duyên kể chuyện rất hay
Làm sao quên được những ngày bên nhau
Lợi ơi! Tranh đủ các màu
Bức tranh bạn vẽ… treo đâu bây giờ…?
Cảnh buồn tranh cũng thẫn thờ
Cọ, sơn, giá vẽ… ngẩn ngơ góc nhà
Lợi ơi! Người đẹp tài hoa
Sao nỡ phụ bạc để Hòa bơ vơ
Tình duyên chồng vợ bây giờ
Kẻ về người ở thẩn thơ giữa đời…
Lợi ơi! Nức nở bao người
Dâng hoa viếng bạn nói lời chia ly
Vô thường mệnh lạc Thiên Di
Bất ngờ số phận ra đi cõi trần…
Lợi ơi! Về với tiền nhân
Ngàn thu vĩnh biệt… ái ân thôi đành…
Cầu cho bạn được mát lành
Tiêu sinh tịnh độ thản thanh một đời…
N.K
Ước mơ của mẹ
(Kính viếng cụ Hoàng Thị Đức, Tứ Xã, Lâm Thao, Phú Thọ)
Nửa cuộc đời mẹ thức khuya, dậy sớm
Lam lũ cùng chồng nuôi các con,
Sáu con trai và một người con gái
Lo ăn, lo mặc: gối mỏi, chân chồn!…
Vay nợ quanh năm, nghĩ gì đến học,
Lặn lội thân cò, tìm chữ cho con!
“Phải nhiều chữ như là bác Mộc” (1)
Cả cuộc đời mẹ không ước gì hơn!
Dệt vải, trồng rau, mò cua, bắt ốc,
Chao hạt cỏ kê, hái lá rau khúc…
Khoai sắn qua ngày nuôi con lớn khôn,
Đi bộ đội về lại lao vào học!… (2)
Đứa đi nước ngoài, đứa ở trong nước
Ngày đêm tích cực: rèn đức, luyện tài!
Đứa thành tiến sĩ, sách ngập ngang vai (3)
Đứa thành doanh nhân, về nhà cũng vội! (4)
Tuổi ngoài một trăm, ơn lộc của trời
Nhìn con, nhìn cháu vui đã no rồi!
Ước mơ của mẹ những năm sáu mươi,
Đã thành hiện thực, cả làng chung vui!
N.Đ.X
(1) Bác Mộc: Một trong những người có bằng Đại học đầu tiên ở Tứ Xã.
(2) 6 con trai: 4 đi bộ đội, 2 người là thương binh.
(3) Anh Nguyễn Văn Thanh: Tiến sĩ, Phó tổng Thanh tra Nhà nước.
(4) Anh Nguyễn Văn Niên: Tiến sĩ, doanh nhân thành đạt cấp Quốc gia.
NGHIÊM THỊ XUÂN THỊNH
Nỗi nhớ chia đôi
Đêm nay còn lại nửa vầng trăng
Một nửa cho ai, hỡi chị Hằng?
Lấp lánh ngàn năm ngời ánh bạc
Vụt hòa khoảnh khắc ánh sao băng
Một đời duyên lỡ trong tâm tưởng
Phút chốc tình chôn cõi vĩnh hằng
Cái tuổi mộng mơ luôn lẩn khuất
Đêm rằm còn lại nửa vầng trăng.
N.T.X.T
Ngọc Khuê
Viếng bạn
(Kính viếng hương hồn họa sỹ Nguyễn Lợi)
Hung tin bạn bỏ cửa nhà
Đi theo cha mẹ mà xa cõi trần…
Lợi ơi! Xuân vẫn còn xuân
Mùa hoa đang thắm tình thân dạt dào
Còn nghe bạn hát hôm nào
“Sa Pa gặp gỡ…” tình trao bao người
Lợi ơi! Cái miệng hay cười
Nói như “pháo cháy” chuyện đời Đông Tây
Có duyên kể chuyện rất hay
Làm sao quên được những ngày bên nhau
Lợi ơi! Tranh đủ các màu
Bức tranh bạn vẽ… treo đâu bây giờ…?
Cảnh buồn tranh cũng thẫn thờ
Cọ, sơn, giá vẽ… ngẩn ngơ góc nhà
Lợi ơi! Người đẹp tài hoa
Sao nỡ phụ bạc để Hòa bơ vơ
Tình duyên chồng vợ bây giờ
Kẻ về người ở thẩn thơ giữa đời…
Lợi ơi! Nức nở bao người
Dâng hoa viếng bạn nói lời chia ly
Vô thường mệnh lạc Thiên Di
Bất ngờ số phận ra đi cõi trần…
Lợi ơi! Về với tiền nhân
Ngàn thu vĩnh biệt… ái ân thôi đành…
Cầu cho bạn được mát lành
Tiêu sinh tịnh độ thản thanh một đời…
N.K