Tigon Tím
Tự tin
Trời sẽ sáng sau mưa
Nắng bừng lên em nhỉ
Ta lại ngồi thủ thỉ
Dưới lá cành giao thoa
Gió lại về hoan hỷ
Thơm tóc em dịu dàng
Có một chùm hoa tím
Nở trên nhành phong lan
Dẫu có là giông bão
Sớm muộn rồi cũng tan
Hoa thơm cho bướm lượn
Dưới trời xanh, nắng vàng…
Cuộc đời ta đâu phải
Như cây non yếu mềm
Hãy tự tin vững bước
Hát đón mặt trời lên!
Tg.T
VŨ KIM LIÊN
Bờ Thao lau trắng
Sông Thao mùa này lau trắng
Phất phơ bạc cả gió lùa
Đò neo lệch dầm phơi lái
Thượng nguồn một chiếc lá trôi…
Có vẻ như sông không vội
Lở bồi cũng chẳng đắn đo
Dùng dằng bờ thương bờ nhớ
Lăng xăng sóng mải cợt đùa
Heo may len lén thả bùa
Vương lên bóng chiều se sắt
Sông Thao cồn cào câu hát
Ngàn lau… chẳng thể vô tình.
V.K.L
NGUYỄN KHẮC THÔNG
(Vĩnh Phúc)
Vẫn hồng sắc quê
Làng tôi ngả bóng tre ngà
Gió về xao xác tiếng gà gáy trưa
Con đường cao tốc như mơ
Vắt qua làng xóm ngẩn ngơ nắng đồi
Nón mê dấu mẹ đâu rồi
Vại tương đội mũ mo ngồi đội mưa
Nhớ thơm mùi bát canh chua
Mái nghèo khói bếp, mái chùa rêu phong
Sáo bay đi, sáo xổ lồng
Cánh cò mẹ hát bay vòng quanh nôi
Đầy vơi giấc ngủ à ơi
Nhịp chèo ai khỏa, chơi vơi mạn thuyền
Bếp nghèo hai bữa chợ phiên
Đường quê rơm rạ nối liền tháng năm…
Thênh thênh đường dọc, phố giăng
Hồn quê vẫn cứ sâu đằm thủy chung
Cúi đầu tưởng nhớ Tổ tông
Qua bao giông tố vẫn hồng sắc quê.
N.K.T
Nguyễn Thế Yên
Cây trám nhà em
Vườn nhà em có cây trám đen
Mùa quả trĩu sang nhà tôi mà chín
Ngày em sinh cũng mùa hoa trổ
Tôi ngước nhìn hoa thấy nôn nao
Hai nhà thân cách hàng râm bụt
Tôi với nàng mở lối sang nhau
Như lợn thả rông tung tăng mà lớn
Cái trổ rào cũng ngày một rộng thêm
Cây trám to tôi chẳng thể trèo
Nối sào chọc cho mùa chín rụng
Em lon ton chạy quanh nhặt quả
Tôi chặt lấy cùi chẳng kịp em ăn
Bên gốc trám, trong túp lều bằng lá
Mẹ cho quà là í ới gọi nhau
Tôi và em nấu cơm, bán nước
Ăn uống giả vờ, rồi ngủ lăn quay
Em lớn lên, tôi chưa kịp ngỡ ngàng
Đã vội gói nụ cười em ra trận
Bao nhiêu năm nằm rừng ngủ võng
Xạc xào nào cũng xào xạc ngày xưa
Ngày trở về trổ rào kia lá lấp
Em tôi mẹ đã gả chồng xa
Thân trám xù xì quay cuồng trước bão
Hai chữ cái lồng em khắc nhói tim tôi!
N.T.Y
Trần Thị Nương
Cổ
Cổ trinh trắng hạt gạo xưa
Cái nhìn men lửa ai vừa đốt lên
Khát nhau trao nụ hôn mềm
Thần tiên cõi mộng. Đảo điên cõi người…
Cổ tuân lũ quét không lời
Non cao quặn thắt… Bão hời hợi lui…
Cổ thơm mãi vị mía lùi
Vùi trong tro ấm – mẹ ngồi ngóng con…
Cổ nghiêng ngọc rót trăng tròn
Vườn đâu quấn quýt gió non gọi mời?…
Giặc nào rình cướp biển khơi?
Trường Sa – tạc khúc ruột người Việt Nam!
Cổ da diết sắc áo chàm
Tình yêu dẫu cổ… vẫn ngàn thăng hoa…
Tẩy trừ Covid gần xa
Trá mưu bom đạn mưu ma cuối trời
Cổ giòn tan phía nụ cười
Yêu nhau – cả Trái đất Người nên duyên…
T.T.N
HỒNG ĐÀ
Đến Hà Giang nhớ Vị Xuyên
Điệp trùng núi ấp ôm ngàn mây trắng
Nơi lũy thành lá chắn biên cương
Bài ca Hà Giang nghe tha thiết quá
Làm nao lòng du khách bốn phương
Ơi! Cổng Trời, Quản Bạ thân thương
Miền biên viễn thả hồn thơ mộng
Đường Việt Bắc, thênh thang gió lộng
Sức người chinh phục núi non…
Ta giơ tay chạm mây Hoàng Liên Sơn
Đắm say ngắm Mã Pì Lèng chất ngất
Thả tầm nhìn bao la trời đất
Nước non mình cảnh đẹp như tranh!
Dòng Nho Quế như dải lụa xanh
Người và ngựa dắt nhau xuống núi
Dập dìu phiên chợ Khau Vai
Những mối tình đầu đắm đuối tơ vương
Chợt nhớ ngày bão lửa đau thương
Bao tấm gương anh hùng liệt sỹ
Tượng đài Vị Xuyên như tạc vào thế kỷ
Đến Hà Giang xin nhớ đừng quên
Mặt trận Vị Xuyên những ngày tháng ấy….
H.Đ
Việt Nam chung tay chống dịch
“Coi sức khỏe, tính mạng con người là trên hết
“Chung sức, đồng lòng, đoàn kết cùng nhau”
Chống giặc hiểm nguy Covid-19!
Tổng Bí thư – truyền lời tha thiết
Quân dân trên dưới một lòng
Đất nước lại gồng mình vào cuộc tiến công!
Ôi! Có nơi đâu như đất nước Việt Nam!
Trải ngàn năm bão lửa, gian nan:
“Việc nhân nghĩa cốt ở yên dân”
Muốn rễ bền lấy “dân là gốc”
Giặc vô hình Co-ro-na giết người phút chốc
Mới trăm ngày cả Thế giới điêu linh
Hàng trăm ngàn dân vô tội từ giã gia đình!
Lò thiêu không kịp đốt
Thế giới nghiêng mình, ai ai cũng biết
Bao chiến sĩ “áo trắng” ngày đêm không chợp mắt
Cứu mạng người bằng cả “Thuốc – Nhân – Tâm”
Bộ đội, công an bám chốt tuyến đầu
Nhường doanh trại cho dân chống dịch
Lo bữa cơm cách ly sao món ăn đủ chất
Còn với mình – ngủ đất, ăn sau
Có nơi nào như đất nước Việt Nam
Chung giọt máu đào, cùng nhau bọc trứng
Năm mươi tư dân tộc anh em chung một Tổ Vua Hùng
“Bầu ơi thương lấy bí cùng
Tuy rằng khác giống nhưng chung một giàn”
“Trong bầu trời, không gì quý bằng dân”
“Trong Thế giới không gì mạnh bằng lực lượng nhân dân đoàn kết”
Ta chống dịch trong âm vang lời Bác!
Ta chiến thắng bởi “Người là HOA của đất”
“Người sống, đống vàng”
Chẳng giặc nào chống lại được VIỆT NAM!
N.Đ.V
HOÀNG NHƯ HÀ
Lời hiệu triệu của non sông
Chưa khi nào như thế Nhân dân tôi
Sáng bật ti vi nghe thời sự
Chiều mở đài tiếp nhận thông tin chống dịch
Những con số từng ngày nóng lên
Xã hội nóng lên
Vì đại dịch
Mỹ, Thái, Hàn, Ấn Độ…
Những cường quốc những thành trì kinh tế
Không ngăn được nước mắt rơi trước những người xấu số
Hàng vạn người đau, hàng triệu người thấp thỏm…
Việt Nam!
Nước ta nhỏ, Nhân dân ta không nhỏ
Kiên cường trước mọi bão giông
Đại dịch đến ngày nào, Đảng lo cho Nhân dân ngày đó
Giữa tâm bão Đảng ra lời hiệu triệu
Trận chiến này cam go như đánh giặc
Không người nào bị bỏ lại sau lưng
Chính phủ đồng tâm, dân đồng lòng hiệp sức
Hoạn nạn chung tay
Khó khăn cùng gánh vác
Hai tiếng ĐỒNG BÀO, truyền thống Việt Nam!
Lời hiệu triệu cất lên từ đất nước
Trên chín mươi triệu người đồng lòng khí thế
Dập dịch tan rồi, xây dựng quê hương.
H.N.H
Ái Nhân
Những thiên thần áo trắng
Giành lại mùa xuân cho ấm áp nụ cười
Bờ-lu trắng anh bước vào trận chiến
Trái tim yêu thương nguyện lòng dâng hiến
Vì nhân dân gian khó sá gì
Cuối hành lang tiếng điện thoại thầm thì:
“Con yêu quí nhớ nghe lời mẹ dặn:
Ăn ngủ vui chơi, học bài đều đặn
Hết dịch Cô rô na…
Rồi mẹ sẽ trở về”
Văng vẳng bên tai còn tiếng hẹn thề
“Mùa xuân đến anh về ta cưới
Em xinh đẹp sẽ là cô dâu mới”
Đêm chập chờn…
Phấp phới trắng bờ-lu
Thoăn thoắt bước chân quay tít đèn cù
Vì người bệnh em ngủ không trọn giấc
Giấu dưới buồng tim sụt sùi tiếng nấc
Bất chấp hiểm nguy…
Lặng lẽ hiến dâng đời!
Nén chặt nỗi niềm, bậm tím bờ môi
Y bác sĩ cũng như người chiến sĩ
Chấp nhận hi sinh không lặng lòng suy nghĩ
“Áo trắng thiên thần”…
Trân quí biết bao nhiêu!
A.N