Nguyễn Văn Hiền
Nghe ông kể chuyện Điện Biên
Râu tóc ông bạc phơ
bồng bềnh như mây trắng
ông âu yếm kể chuyện
các cháu vây bốn bề
Im lặng lắng tai nghe:
đường gập ghềnh Tây Bắc
vượt suối sâu dốc thẳm
biết bao là gian nan
Ta đánh trận mở màn
đầu tháng ba năm ấy
mùa hoa ban nở trắng
lần đầu ông bị thương
Tay để lại chiến trường
về tuyến sau điều trị
chúng cháu thật xúc động
rất tự hào về ông…
Tô đẹp thêm chiến công
trận Điện Biên lừng lẫy
sáng ngời trang sử Việt
trong kháng chiến chín năm!
N.V.H
NGUYỄN MINH
Hạt gạo Điện Biên
Gạo này của đất
Gạo này của trời
Nắng nỏ, mưa rơi
Chắt chiu hạt thóc
Bao công khó nhọc
Từ bàn tay em
Cây lúa Điện Biên
Cánh đồng mơ ước…
Gạo xưa thồ ngược
Gạo nay chở xuôi
Tháng năm, tháng mười
Ấm hai mùa gặt…
Những ngày đánh giặc
Điện Biên chưa lên
Tướng Giáp tuyên dương
Bảng vàng danh dự
Tặng nhà có công
Quân nhân chống Mỹ
Hôm nay hoan hỉ
Lên với Điện Biên
Điều ước thiêng liêng
Được ăn gạo thật
Ơn người đã khuất!…
N.M
(1) Gạo Điện Biên đóng bao.
Hà Thành
Bác về năm ấy
Xóm Hòe (1) năm ấy Bác về
Rừng Cấm hưu quạnh, bờ tre xạc xào
Từ trong tăm tối, gian lao
khởi nguồn ánh sáng thanh cao, rạng ngời
Chõng tre
đêm trắng Bác ngồi
chờ tin chiến thắng, đáp lời núi sông
Trẻ già thỏa nỗi chờ mong
đọc thư Người gửi nức lòng sướng vui
Bao sắc lệnh ký xong rồi
Bác gõ máy chữ trả lời Nehru (2)
Giữ hòa khí, biết cương nhu
chính quyền non trẻ, kẻ thù vây quanh
“Điều răn chiến sĩ” (3)
trở thành
“Kỷ luật Quân đội”
khi ‘’Hành quân xa‘’…
Xóm Hòe in bóng Cha Già
Đất lành nay đã nở hoa dâng Người!
“Niềm tin sáng mãi” (4)
đất trời
trên cao Bác vẫn mỉm cười dõi theo…
H.T
(1 + 2 + 3): Tháng 3/1947 trên đường lên chiến khu Việt Bắc lãnh đạo cuộc kháng chiến chống Pháp Chủ tịch Hồ Chí Minh đã đến ở và làm việc tại Xóm Hòe – xã Chu Hóa – TP Việt Trì (lúc này là xã Cao Thắng – huyện Lâm Thao). Tại đây Người đã tự tay đánh máy soạn thảo một số sắc lệnh, gửi thư cho Thủ tướng Ấn Độ Nehru nói rõ quan điểm của Việt Nam về cuộc kháng chiến chống thực dân Pháp, gửi thư chúc mừng đồng bào miền Nam nhân kỷ niệm 1 năm ngày “Toàn quốc kháng chiến”, soạn thảo “12 điều răn chiến sĩ” nay trở thành “2 điều kỷ luật QĐND Việt Nam” và một số văn kiện quan trọng khác… (Trích “Lịch sử Đảng bộ và Chu Hóa” XB 2005).
(4): Tên 1 bài hát của cố nhạc sỹ Hà Hoàn (phổ thơ Hồng Quang).
Bùi Việt Phương
Việt Trì
Thành phố cuối xuân như một người thân
Cứ thế rủ ta vào mùa hạ
Núi lầm lũi xanh,
trời tha thiết cao
Việt Trì đã từng ở đâu trong trí nhớ?
Không ngút xa Hà Giang, không tít tắp Cà Mau,
Nhưng ba con sông đã tìm thấy nhau
Thức trắng triệu triệu năm sóng nước
Vẫn mơ giấc phù sa
Hợp lưu một khúc tráng ca
Đi từ Văn Lang vào Đại Việt
Một Việt Nam tự cường ra đến biển
Có ước nguyện Việt Trì.
B.V.P
ĐỖ VĂN TỪ
Lá rơi
Bất ngờ lại chiếc lá rơi
Đương xanh mà rụng buồn ơi là buồn
Có ai về tận cội nguồn
Hỏi xem lá rụng cây buồn hay vui?
Vững vàng cây vẫn xanh tươi
Bình minh đón ánh mặt trời vươn cao
Ở nơi lách lá chưa lâu
Một mầm chồi biếc đón chào niềm vui
Cỏ xanh đón xác lá rơi
Cứ xanh biêng biếc, cỏ vui hay buồn?
Đ.V.T
NGUYỄN ĐÌNH PHÚC
Bến Nghiêng
Tặng H
Bởi nhớ biển nên gió đưa trở lại
bến Nghiêng, nghiêng thế tự bao giờ!
anh đến tìm dĩ vãng con tàu không số
từng lớp sóng đua nhau xao xuyến vọng bờ
Khi bến lặng như trang sách sử
khi mở buồm nâu, lướt sóng xa
anh dõi mắt lòng sâu đo cửa biển
muôn trập trùng ánh bạc dáng hình Cha
Ngày An Tiêm thả dưa trôi biển
lênh đênh mong về hướng đất liền
xanh vỏ, đỏ lòng, hạt đen thao thức
tình yêu giống nòi con cháu Rồng – Tiên
Vẫn xôn xao chớp biển mưa nguồn
bến Nghiêng cầm lòng anh neo giữ
trong mắt bão bến Nghiêng về biển
từ trung du phóng khoáng một tầm nhìn…
N.Đ.P
NGUYỄN THẾ YÊN
Đêm quả phụ
Người đàn bà mất chồng
thức hóa đêm
đi tìm ngày
mòn mỏi bước từng vòng số phận
đi bước nào
bước đó ngày trôi…
Muôn loài ngủ vùi trong khuya vắng
đêm âm thầm
đợi ánh ngày lên
lại vội vã khi bình minh vừa rạng
giọt tối nào
tức tưởi phía hừng đông?
Đêm vẫn đi
đi như chẳng có mình
ngày trước mặt sao đuổi hoài chẳng tới
vầng trăng khuyết cứ treo về phía trước
đêm vẫn là đêm
lã chã giọt chiều.
N.T.Y
Lê Quang Vinh
Về quê
Ngược dòng Lô về với quê mình
Nghe hơi ấm trong từng con ngõ nhỏ
Quê hương ơi, sao mà da diết nhớ
Cứ âm thầm, vương vấn những ngày xưa
Thuở còn thơ ta mê mải vui đùa Câu cá bến Then, đồng Xướng, Trầm Xanh
chăn trâu, cắt cỏ
Chiều cuối năm sương giăng mờ xóm nhỏ
Cánh cò buồn thấp thoáng giữa chơi vơi
Bếp lửa hồng sáng cả tối ba mươi
Lũ trẻ quây quần ríu ran bên mẹ
Cổ tích bánh chưng, chuyện xưa cha kể
Tết quê nghèo, thương cơm độn sắn khoai
Mấy mươi năm đâu phải dặm dài
Cùng đất nước, quê hương mình đổi mới
Con đường xưa gập ghềnh đá sỏi
Nay thênh thênh dải lụa nối trăm miền
Những công trình, trường học đẹp thêm lên
Bát ngát xanh trên đồi xưa hoang hóa
Quê hương ơi, đổi thay nhiều đến thế
Niềm vui sóng sánh mắt người
Em ở nơi nào, cô gái của tôi
Ngày tạm biệt chưa một lời ước hẹn
Tôi dằng dặc chân trời góc biển
Mãi trong lòng ánh mắt người xa
Về đi em, ta lại cùng ta
Chiều sông Lô nói lời chưa kịp nói
Ta đi giữa quê mình mùa lễ hội
Trong rì rầm, bất tận những triền xanh
Em có về nơi ấy cùng anh
Chiều nhẹ bước trên chùa Thông lộng gió
Rồi thành kính nghiêng mình bên nghĩa trang liệt sỹ
Nén hương lòng vời vợi với ngàn xanh
Em có về nơi ấy cùng anh
Gặp lại mái đình rêu phong ngày trước
Trong sâu thẳm vọng nghe hồn non nước
Đêm bên em, nơi ấy hóa thiên đường.
L.Q.V
Nguyễn Hải Yến
Đôi giầy
Nếu như có quyền lựa chọn
Chắc gì đôi giầy đã chịu theo cô gái có bàn chân xinh
nhưng đi đường lắt léo
Không nâng niu nổi một cánh hồng
Nếu như có quyền lựa chọn
Chắc gì đôi giầy thích màu đen
Chắc gì sự ghép đôi nhất định cần cân xứng
Chắc gì giầy đã thích có đôi?
Nếu như có quyền lựa chọn
Chắc gì giầy đã muốn được sinh ra
Cả đời phải ôm chân, nếu không vừa sẽ bị đời vứt bỏ
Không ai biết nỗi đau in hằn trên sỏi đá
Những đôi giầy bị gai đâm
Bụi bẩn phía bên ngoài để giữ sạch cho ai xỏ phía bên trong
Giữ ấm cho chân người mà mình luôn bị lạnh
Nếu như có quyền lựa chọn
Đôi giầy nào muốn đeo số vào thân?
Cao thấp thế nào trên thảm đỏ, bùn trơn?
Nếu như có quyền lựa chọn
Đôi giầy sẽ nói gì khi người ta có vài ba đôi… cả giầy, cả dép
Lúc căng cứng, khi rỗng lòng… ai biết
Người ta chỉ gọt giầy chứ ai đẽo bàn chân!
N.H.Y
NGUYỄN QUANG THUYÊN
Bão đêm – Hà Nội
Tặng người Nha Trang
Hà Nội nửa đêm giật mình
hàng me oằn lưng mưa xối
đèn nhòa bão giật bốn phương
Tôi ngồi lặng sau ô cửa vuông
mắt dõi từng đợt bão
chớp nhì nhằng mờ ảo
Hà Nội gồng mình trước cuồng phong
Không biết ngày Vua dời đô về Thăng Long
có bão giật mưa tuôn và sấm chớp
tuổi ngàn năm rêu phong dấu tích
Đại La sừng sững Rồng bay
Nhưng tôi chắc thuở bình minh đã có cuộc chia tay
có cuộc vui mừng của ngày gặp mặt
có cuộc hẹn hò những đêm trăng trải mật
bởi tình yêu… không có tuổi bao giờ
Duyên ngộ kỳ cũng thật bất ngờ
một chuyến bay
lúc xế chiều
cuối Hạ
Tôi ngóng người “khách lạ”
mắt bồn chồn trời xa
“Người ấy” mang theo hương biển bao la
gió mặn và Hải Âu trên sóng
Ơi Thăng Long! Chớm thu mà nóng bỏng
liệu có làm
rám má
khách đường xa…?
N.Q.T