Đặng Quang Vượng
Ở làng Lô Lô Chải (*)
Già làng nâng chén rượu bắp lên mời
Bàn tay chai sần, sạm màu sương gió
Tôi nhận ra màu rượu sánh lên gian khổ
Tháng, năm…
Con gà gáy hai nước nghe chung
Ngọn cỏ bên này, rễ bên kia uống nước
Con đường chia đôi…
Bao đời người Lô Lô Chải bám đất
Khai khẩn ruộng, đồi, cấy lúa trồng ngô…
Hạt thóc thu về mang theo ước mơ
Hạt ngô nảy mầm có mồ hôi, máu đổ…
Tiếng trống đồng luôn âm vang khắp ngõ
Người Lô Lô Chải chẳng bao giờ buồn
Làng Lô Lô Chải nằm sát đường biên
Đã bao đời quen sớm mưa, chiều nắng
Người Lô Lô Chải luôn biết giữ cho đất, trời yên lặng
Cây cối nở hoa…
Chỉ vài chục nóc nhà
Lô Lô Chải thành điểm tựa
Tôi nhìn lên cột cờ Lũng Cú
Tổ quốc – Những điểm tựa Lô Lô Chải – đường biên.
Đ.Q.V
THY LAN
Chiều mưa
Chiều mưa
Ta nhớ em
Nỗi nhớ nổi nênh như ngàn con bong bóng
Dạt nơi nào cũng chẳng bình yên
Mưa rơi
Nhoáng nhoàng đôi mắt nhớ
Tràn không gian tha thẩn tìm em
Giấc mơ màu nắng tươi hồng
Mưa chán mưa
Ta chán ta
Chỉ vì thiếu em
Mưa thút thít
Những chiều thu quạnh vắng
Ta gọi em về
Trong điên đảo nhớ mong
Những hạt mưa rơi
Thổn thức trong lòng
Như nước mắt
Người đời không nhìn thấy…
T.L
NGUYỄN QUANG THUYÊN
Chiều Tây Hồ
Một trời mây, nước mênh mang
ngẩn ngơ nào biết đâu hàng chiếu gon
sắc chiều nhuộm cháy hoàng hôn
câu thơ níu cả vía hồn người ơi!
thế nhân mấy cuộc đầy vơi
thấp cao ấm lạnh, nỗi đời vẫn xoay
Lệ Chi ai khéo đặt bày
một đêm để ức triệu ngày còn oan
yên dân sao máu vẫn tràn
thấy gì trong đạo hợp tan, cõi người
Hoàng hôn rớt tự lâu rồi!
ngổn ngang đáy nước, người ơi… bao giờ?
N.Q.T
NGUYỄN XUÂN ĐẠT
Nhà quê
Quê mình đó chỉ có đồi, ruộng dộc
Chim cuốc kêu khản cả ngày hè
Nhà lưa thưa, làng rộn tiếng ve
Trẻ mục đồng cưỡi trâu thổi sáo
Mùa nối mùa nắng mưa, giông bão
Mẹ lưng còng vất vả sớm trưa
Bước chân cha cày sâu, cuốc bẫm
Cho ta bây giờ đỏ những niềm mơ…
Nhà quê giờ đâu có như xưa
Dân đã giàu lên, nhà to đường rộng
Quê ta cùng muôn nơi chuyển động
Xóa cái nghèo vượt khó đi lên…
Em đã về cùng ta xây tổ, đắp nền
Yêu cuộc sống, chung ngôi nhà hạnh phúc
Nhà quê thôi, ta thấy mình sung túc
Chẳng bon chen, cuộc sống thật giản đơn
Ngày chăm vườn tối làm thơ tặng bạn
Và nghe Đài còn vui thú nào hơn…
N.X.Đ
TRẦN QUANG NIÊN
Trầu xanh – vôi trắng – cau tươi
Thiếu gì còn được anh ơi
Trầu xanh, vôi trắng, cau tươi: Xin đừng
Thời gian năm tháng đã từng
Miếng trầu từ thuở Vua Hùng còn đây
Vôi nồng quệt lá trầu cay
Cau tươi bổ miếng men say nghĩa đời
Ăn ba thứ ấy người ơi
Má hồng thêm thắm đỏ môi ưa nhìn
Sâu trong đáy mắt lặng im
Sóng lòng dào dạt trái tim dập dồn
Gửi trao nhau những nụ hôn
Ái ân hạnh phúc mãi còn bên nhau
Truyện đời xưa tích trầu cau
Nghĩa tình một dạ trước sau đời đời
Trầu xanh – vôi trắng – cau tươi
Nhận ba thứ ấy em cười trao duyên!
T.Q.N
NGUYỄN THỊ MAI
Khoảng cách lòng yêu
Từ đây đến đấy là sông
Cây cầu có thật hằng trông người về
Từ đây đến đấy là quê
Nhận rồi
xót cỏ
thương đê
nhớ làng…
Sông mây còn khúc dịu dàng
Cuốn theo hồn phố, đa mang bến bờ
Từ đây đến đấy là thơ
Đường xuân rẽ nẻo non tơ tìm người
Ước mong trong vắt tiếng cười
Ngàn năm lộc biếc trên mười ngón hoa
Thầm lòng chúc phúc người xa
Một mai thương nhớ giăng ra tháng ngày.
N.T.M
NGUYỄN HƯNG HẢI
Mùi tóc
Không người đàn bà nào
Có mùi hương như thế
Vẫn như là lúc trẻ
Mùi tóc em ngây người
Nhớ sao được cả đời
Ngồi cạnh bao phụ nữ
Nhưng không người nào có
Mùi như mùi tóc em
Từng sợi mềm và đen
Một thời buông chấm gót
Thơm kiểu gì không biết
Mà tôi tự trói tôi
Bao người nghiện mồ hôi
Mùi nước hoa của vợ
Tôi thì không thể thở
Nếu thiếu mùi tóc em
Mùi tóc rất là riêng
Xa là không ngủ được
Có lúc làm em bực
Hít hà sao rõ lâu
Em có ướp gì đâu
Nhưng chẳng người nào có
Mùi tóc như của vợ
Cứ như là bùa mê
Thế em còn lo gì
Chả mùi lạ nào khác
Át đi được mùi tóc
Cứ thiếu là đơ ra
Mùi tóc rất đàn bà
Mùi đàn bà như thế
Cho tôi không còn trẻ
Vẫn rất là đàn ông.
N.H.H
Nguyễn Xuân Ngọc
Xanh mãi tuổi đôi mươi
Nhớ anh
Bằng lời thơ của bố
“Con sinh ra đã vất vả rồi
Ăn đói, mặc rét… chạy giặc khắp nơi…”
Thương anh
Bằng tiếng hời của mẹ
“Lá xanh rụng trước lá vàng
Con nằm nơi nào… Con ơi!”
…Không ngày tháng thảnh thơi
Từ nhà máy anh xin vào quân ngũ
Để lại cho em chiếc áo bâu màu gụ
Ba-lô hối hả lên đường…
Những cánh rừng Trường Sơn
Theo lá thư anh rộng dài đất nước
Lá ngụy trang xanh như niềm mơ ước
Chờ một ngày giải phóng miền Nam
Tiếng súng năm xưa nay vẫn ầm vang
Quên lửa đạn anh đã về với đất
Ôm giữ núi rừng
Xanh mãi tuổi đôi mươi!
Anh ở đâu; Đăk Tô? Tân Cảnh?
Khe Sanh? Đường 9 Nam Lào?
Ngọc Rinh Rua hay Ngọc Rinh Rong
Ngọc Tang… Suối Đá… Ngọc Hồi?
Những ngày này nhớ lắm anh tôi
Cùng xương máu của biết bao đồng đội
Đã hy sinh không một lời trăn trối
Cho đất nước những mùa nở hoa…
N.X.N
VŨ ĐÌNH KHUYÊN
Cây cọ quê hương
Tôi nhớ có lần tôi về quê
Vào buổi giữa trưa một ngày hè
Chân bước thẫn thờ qua đồi cọ
Râm mát đường về bóng cọ che
Cọ đứng chân phương giữa đất trời
Lá xòe đón gió khắp muôn nơi
Điệu nhạc bốn mùa reo dào dạt
Ấm đượm tình quê mái lá gồi
Đậm sâu kỷ niệm ở trong tôi
Tiếng khóc đầu tiên phút chào đời
Mẹ đã sinh tôi trong nhà cọ
Lá che từ thuở lúc nằm nôi
Vùng đất Trung du thương nhớ đó
Nuôi tôi khôn lớn để nên người
Lá cọ xòe ô trưa nắng hạ
Hay những chiều thu lúc mưa rơi
Phú Thọ quê tôi khắp mọi miền
Ngút ngàn rừng cọ cảnh thần tiên
Cây cọ bây giờ thưa thớt hẳn
Nhưng trong ký ức vẫn vẹn nguyên
Làm sao quên được cọ quê hương
Chắn gió che mưa giữa đời thường
Sớm tối buồn vui bao kỷ niệm
Để nặng lòng tôi nỗi vấn vương.
V.Đ.K
Bùi Văn Phẩm
Khát vọng vươn tầm
(Chào mừng 60 năm thành lập thành phố Việt Trì)
Việt Trì hôm nay bao trí tuệ kết tinh
Khơi dậy tiềm năng vươn tầm cao mới
Triệu triệu trái tim kết thành một khối
Ý Đảng lòng dân khát vọng vươn tầm
Nghị quyết Đảng với ước mơ thời đại
Đưa người dân cuộc sống đổi thay
Thành phố vươn lên đổi mới từng ngày
Chính là đích mà Đảng ta hướng tới
Nghị quyết mới với niềm tin mới
Niềm tin tương lai rực rỡ ánh hồng
Dân với Đảng mãi mãi đồng lòng
Xây Việt Trì xứng danh nguồn cội
Hôm nay đây lòng người như mở hội
Tốc độ dựng xây như chẳng đợi riêng mình
Phía chân trời rạng rỡ ánh bình minh
Thành phố tôi yêu – Thật là đáng sống.
B.V.P
NGUYỄN CHÍ ANH
Đêm Bạch Hạc
Đêm Bạch Hạc (*)
Nằm giữa ba con sông
Nghe ngày xưa và bây giờ
Những điều mới cũ
Sông Đà chiến công Tu Vũ
Sông Lô chiến thắng thu đông
Sông Hồng máu giặc vẫn còn loang
Đền Hùng vẫn vang tiếng thình, tiếng thậm
Sông muôn đời vẫn chảy
Mang nỗi niềm về với biển khơi
Đền Hùng vẫn còn đó muôn đời
Khang trang hơn trước
Cây chò trăm năm tuổi
Vươn giữa trời xanh
Đón chim Lạc trở về
Trong đêm lễ hội
Âm thanh những nhà máy
Những đoàn xe
Tiếng chuông Chùa
Tiếng rao đêm hút vào con hẻm
Những âm thanh cũ mới
Giờ gọi chung là âm thanh thành phố
Ồn ào náo nhiệt
Không thể phân biệt xưa – nay
Đêm đã vào sâu
Chẳng còn nghe tiếng mái chèo cót két
Ông thuyền chài bây giờ cũng hiện đại
Dùng máy Cole
Đêm Bạch Hạc
Biết bao điều đổi khác.
N.C.A
(*) Ngã ba sông Việt Trì – Phú Thọ.