NGUYỄN HƯNG HẢI
Ơn Bác nhớ đừng quên
Nạn đói năm 1945 còn rùng rợn đến giờ
Nếu không có Bác Hồ làm sao dân có ruộng
Nội tôi suốt cả đời cày thuê, cuốc mướn
Gánh thóc chệch xương vai mà đói lả trên đồng
Quá nửa làng tôi chết đói năm 1945
Thóc vẫn đầy kho mà bát cháo cầm hơi không thể có
Bác đã mang về cho nội tôi hạt lúa
Trên thửa ruộng mình cày bao thuở thuộc về ai?
Ruộng đã thuộc người cày, những gánh thóc trĩu vai
Đổi thửa, dồn điền bây giờ ai có biết
Bên gốc rạ, bờ mương xác người nằm la liệt
Nạn đói năm 1945 còn rùng rợn đến bây giờ
Bây giờ hạt gạo không còn là nỗi lo
Đã có ruộng người cày ơn Bác Hồ cùng chăm lo cấy hái
Mừng mà lo khi bao thửa ruộng đã biến thành xưởng máy
Không biết trước điều gì khi bão lũ xoáy chân đê
Rùng rợn khi nghĩ đến nạn đói năm 1945 hiện về
Nội tôi suốt cả đời cày thuê, cuốc mướn
Nếu không có Bác Hồ, không có Đảng làm sao mà có ruộng
Cày cấy trên thửa ruộng của mình, ơn nghĩa nhớ đừng quên…
N.H.H
LÊ ANH PHONG
Gặp lại dấu chân Người
Ngược con tàu thời gian
Con đến Bến Nhà Rồng
Trăm năm sau ngày Bác lên tàu A-mi-ran-La-tút (1)
Gặp “anh Ba” phong phanh áo vải
Trên bến tàu hướng tầm mắt khơi xa (2)
Ngọn sóng nào
Năm ấy tiễn Người đi
Nay bịn rịn vỗ bờ lưu luyến?
Nhiều sắc cờ trên các con tàu biển
Quần tụ đi về hội nhập Đông – Tây
Thành phố mang tên Người
Náo nức dựng xây
Đất nước có tên và màu cờ có tuổi
Đau đáu nỗi niềm mong đợi
Chưa một lần Bác trở lại thăm
Người sánh vai người
Sóng đùa nắng hân hoan
Hội ngộ niềm vui, bốn phương hội nhập
Theo dấu chân “Người đi tìm hình của nước” (3)
Con gặp cả năm châu trên Bến Nhà Rồng…!
L.A.P
(1) Tàu Amiral Latouche Tréville.
(2) Tượng Nguyễn Tất Thành trên Bến Nhà Rồng.
(3) Thơ Chế Lan Viên.
KIM DŨNG
Bùa thơ
Lá tằm nên phải tơ vương
Sợi tơ rút ruột hãy thương nhau cùng
Là ong phải đến với rừng
Chắt chiu giọt mật hút từng nhị hoa
Là thơ duyên kết với ta
Trái tim đừng để chiều tà nhạt phai
Gió buồn bay thoảng ngoài tai
Vẳng nghe như có tiếng ai thầm thì…
Nghe chi tiếng bấc tiếng chì
Thì ta buông bỏ những gì… dửng dưng
Đường đời mặn muối cay gừng
Đường thơ đừng để lạnh lùng người ơi!
Bây giờ tôi lại tìm tôi
Vẫn còn một gánh đơn côi có thừa
Tình yêu
Nỗi nhớ
Không mùa
Tôi còn duyên nợ lá bùa thơ yêu
Phân bua chẳng nói chi nhiều
Yêu thơ thì nói đôi điều với thơ…
K.D
VŨ KIM LIÊN
Dòng luân hồi
Xưa Cha Lạc Long Quân đưa Năm mươi người con về biển
Tắm gió gội mưa quai đê lấn sóng
Nên chạ nên làng
Kết tụ cả một vùng biển Đông cong như cánh cung
Vạm vỡ ngực trần
Tay đuốc hoa
Dầm mình giữ cát
Tạc hình ngón chân Giao Chỉ
Truyền đời xòe ra bám đất
…
Chiều nay lũ chúng con
Mang theo chiếc lá Chò Chỉ trên đỉnh thiêng Nghĩa Lĩnh
Xuôi dòng về Đất Mũi
Tái hợp Tràm gặp gỡ Đước Cà Mau
Bổi hổi
Phút giây
Rưng rức trùng phùng
Chò Chỉ Mẹ đây
Đước Tràm Cha đó
Ngàn năm mới có một lần
Châu trần hạnh ngộ
…
Thưa Mẹ, thưa Cha
Anh linh chứng giám
Những kết tinh của Người quỳ dưới chân Người
Hướng về biển Đông
Cùng dốc lòng bái tạ
Sơn thủy giao tình
Để có chúng con đây
Trên rừng dưới biển
Trăm con Rồng Tiên
Nguyện báo đền ơn Cha nghĩa Mẹ
Như Tràm kia dầm bùn níu vai nhau đẩy gió
Cùng Đước xanh bện rễ nên thành tụ bồi chắn lở
Tôn Chò cao khí khái đợi mặt trời
Xưa trăm con một bọc
Nay triệu con đồng lòng chung một hướng
Giang sơn mãi Rồng Tiên và chúng con máu Lạc Hồng quện tinh Cha huyết Mẹ
Từ ải xanh Lũng Cú đến đất Mũi Cà Mau
Hướng về trái tim đất Tổ
Dòng luân hồi báo đáp tiền nhân.
V.K.L
Nguyên Hà
Một khúc sông quê
Khi xưa, tại khúc sông này
Một người đi để heo may đầy thuyền
Chèo băm lẹm bóng trăng nghiêng
Sóng ngang trượt ngã bên triền sông quê
Sàng qua bom đạn quay về
Mong mà chẳng được lời chê trách gì
Trăng suông dõi bóng thuyền đi
Lăn tăn sóng kể vân vi… cuộn lòng
Cuối mùa cải chớm trổ ngồng
Bãi bồi, một lễ tơ hồng từ lâu
Chiến tranh cháy giấc mơ đầu
Gói tro về thả nông sâu theo dòng
Ấm bờ, ấm tận đáy sông
Mà người trở lại ngập lòng heo may.
N.H
ĐỖ THIỆN ÂN
Biển thiêng
Biển rộng bao la
Xưa ông cha cắm mốc chủ quyền
Chẳng ngại phong ba
Xương vùi cát, máu hóa biển mặn
Thiêng liêng “Nam quốc Sơn Hà…”
Sóng gầm gào
Trường Sa – Hoàng Sa
Gạc Ma – Lý Sơn hồn mộ gió
Vì thiêng liêng “Nam quốc Sơn Hà”…
Mẹ Âu Cơ ngàn năm thao thức
Thương chồng con biển đảo xa
Biển dữ dằn nhô lên mộ sóng
Vang câu thơ “Nam quốc Sơn Hà”…
Biển đảo là máu xương Tổ quốc
Công sức bao đời của ông cha
Không để mất dù chỉ là gang tấc
Quyết bảo tồn “Nam quốc Sơn Hà”…
Biển ngời rạng
Sóng reo ca
Bên cọc gỗ Bạch Đằng
Thuyền vươn khơi khoang đầy ắp cá
Nhờ hồn thiêng “Nam quốc Sơn Hà”.
Đ.T.Â
Nguyễn Văn Hiền
Tiếng chim
Bỗng nghe cu gáy
bổng trầm
người người xa lạ
chen chân ồn ào
nhà cao đua mọc
nhà cao
lại không nguôi nhớ
rì rào lũy tre
phút giây nguồn cội
tìm về
người thương xa vắng
tái tê tê buồn
đớn đau suy nghĩ thiệt hơn
đâu ngờ
lại hóa thân lươn thế này?
tham tiền… nhàu nát… cuộc say
gian tham lừa gạt
bủa vây phận hèn?
ước mong được sống bình yên
có cha, có mẹ
anh em sum vầy…
làng quê dang rộng vòng tay
đi bên đồng lúa
tràn đầy tiếng chim
tiếng chim thức dậy nổi chìm
hóa thành neo
giữ chân em ở làng…
N.V.H
TIGON TÍM
Ngày cũ
Trắng đêm nỗi nhớ
Mưa rơi bên đời
Buồn sâu thăm thẳm
Trăng mòn đơn côi
Một chiếc lá rơi
Trên cành ủ rũ
Dòng sông mãi trôi
Biết ai còn nhớ?
Tôi về ngày cũ
Nhặt dấu chân mình
Tóc thời gian phủ
Đêm dài lặng thinh…
Thương một thời xanh
Người đi xa mãi
Thương một con đò
Đợi chờ mê mải
Nỗi nhớ còn lại
Tôi kết thành hoa
Những bông hoa đá
Gửi người phương xa…
Tg.T
HỒNG ĐÀ
Giá đừng
Thấp thoáng đã mấy mươi năm
Hình như người ấy về thăm quê nhà
Chợt nhìn xao xuyến mắt hoa
Cháy trong kỷ niệm sao ta còn ngờ?
Bao giờ thoắt đã bây giờ
Vẫn con người ấy tuổi thơ đâu rồi?
Đâu còn non nụ biếc chồi
Đâu còn ánh mắt nụ cười như xưa
Đâu còn vít trộm rào thưa
Tan trường hai đứa đội mưa giữa trời
Lớn lên lặn ngụp muôn nơi
Đắng cay nếm trải cuộc đời phong ba
Bây giờ lá rụng cội nhà
Gặp nhau cứ ngỡ như là gặp ai?
Tím chiều nắng quái xiên khoai
Hoa mua hết vụ hoa nhài cạn hương
Giá đừng gặp gỡ thì hơn
Để nguyên cái mộng hoa thơm tuổi hồng!
H.Đ