Nguyễn Hải Yến
Nắng
– Loài cây ưa bóng tối có cần mặt trời không?
Những hạt nắng chạm vào sương rơi
và hỏi…
Nghe tiếng gió bay sâu vào rừng núi
Trong chiếc tổ trên cây đại thụ
Chim non líu lo về ánh mặt trời
Nhắc ngày mai đã tới
Cây cối cứ sinh sôi…
Những con cá ngoài khơi
Tung tăng đón nắng mặt trời
Nghe câu chuyện về loài cây ưa bóng
Cá bỗng hỏi: – Đó là giống cây gì?
Rồi lại quẫy đuôi rẽ ngang làn sóng
Mang câu hỏi theo những cánh buồm căng
Những sải cánh chim ưng
Bay qua núi trông xuống bản làng
Đồng lúa tốt tươi, mặt trời lên là thu hoạch
Những hạt thóc vàng như màu nắng
– Trong bóng tối, sống thế nào ai biết?
Đem câu hỏi chất vào kho
Những cánh bồ công anh mang nỗi niềm đặt vào thảm cỏ
Cỏ một đời xanh nhờ nắng
Chẳng biết nói gì đâu…
Cánh diều bay lên hỏi làn mây
Hạt mưa rơi xuống chạm vào cây ưa bóng
Cây hỏi lại: – Mưa có cần mặt trời không?
Nước bốc hơi lên ngoái lại nhìn
Hạt mầm nở trong bóng tối
Nhưng không thể sống và lên cao nếu không có mặt trời
Cây không thoát khỏi bóng mình
Chôn chân vào đất…
N.H.Y
VŨ HOÀNG HẢO
Đêm rằm tháng Giêng
Một mùa đông lạnh lẽo
Đã đi qua qua rồi
Đêm nay trăng lại sáng
Vằng vặc khắp bầu trời
Ra trước hiên ta ngồi
Ngắm trăng – trăng đẹp quá
Lòng người xao xuyến lạ
Bởi xuân về đông qua
Trước nhà một nhành hoa
Nụ tầm xuân mới nở
Như lòng ai để ngỏ
Thẹn thò cười trông trăng.
V.H.H
NGHIÊM THỊ XUÂN THỊNH
Giọt nắng mong manh
Ai về vườn mẹ cùng em
Hương xoan nồng đượm một miền quê xưa
Thương người biết mấy cho vừa
Miệng cười… mắt giấu hạt mưa… cõi người
Thì thôi xin hãy trọn lời
Yêu thương giữ lại cho đời thêm xanh
Em như giọt nắng mong manh
Đầu nguồn mưa lũ cuối gành nắng lên
Ngày mai quẳng gánh ưu phiền
Nụ cười lại nở mắt hiền thôi… mưa!
N.T.X.T
NGUYỄN VĨNH
Nợ mình
Trả xanh cho trời
Trả mây cho núi
Trả oán giận, hận thù về cát bụi
Trả dịu dàng, đằm thắm về em
Tiếng vạc khản trời, thảng thốt vọng đêm
Gọi những linh thiêng một lần đã chết
Gọi những tháng năm lạnh lùng, bạo liệt
Gọi em về
Em trả em cho ta
Cố vá mình – vết xước chẳng liền da
Níu gió, vịn mưa – sóng cồn biển động
Lấp đáy buồn – sâu hơn khoảng trống
Đong đếm mất còn – ta tự chôn ta
Mình trốn mình
Khăn trắng vòng hoa
Ta trả ta cho ta
(Có gì mà hết?)
Em mong manh một vành trăng khuyết
Gọi ta về
Cởi áo gán nợ trăng
Biết bao nhiêu để đủ công bằng
Khi gia tài chỉ mảnh hồn đã rách
Nàng Tô Thị chịu âm thầm hóa thạch
Ai vọng phu, ai bước qua cầu?
Được là mình, sẽ được là nhau!
N.V
Hà Thành
Cho dù mai sau
…Hình như lá chửa kịp vàng
mà mùa thu đã sang ngang rỗng trời
Bao nhiêu thề hẹn một thời
mong manh như bóng
vỡ rồi
còn đau
Trăng vàng rãi xuống vườn cau
chạnh lòng
ướt đẫm giàn trầu mồ côi
Chuông chùa lảnh lót, rối bời
nhân gian tươi, héo
nụ cười lãng du
…Thì thôi
chén tạc
chén thù
vẫn còn ngây ngất
cho dù mai sau…
H.T
NGUYỄN XUÂN ĐẠT
Chiều An Đạo
Chiều nay trên bờ đê An Đạo
Ta ngơ ngác tìm cây gạo ngày xưa
Cây mấy trăm năm đỏ lửa
Chỉ vài năm không về còn lại một dòng Lô
Biêng biếc chảy
Em có còn lái đò nơi bến Then ngày ấy
Triền ngô xanh giờ đang lúc trổ cờ
Phía bên kia Tam Đảo mờ sương khói
Bến vắng mình ta một thoáng bâng quơ
Ôi dòng Lô ai đang hẹn, đang chờ
Mà chiều nay dòng xanh êm ả
Cây gạo không còn, còn kỷ niệm đôi ta…
N.X.Đ