Nhà thơ Nguyễn Thị Lan Thanh. Bút danh: Lan Anh. Năm sinh: 1943. Quê quán: Phùng Nguyên, Lâm Thao, Phú Thọ. Địa chỉ: Khu 4B, P. Vân Phú, Việt Trì, Phú Thọ. Nguyên giáo viên Trường THPT Việt Trì. Hội viên Hội Liên hiệp Văn học nghệ thuật Phú Thọ; hội viên Hội Nhà văn Việt Nam.
Nhà thơ đã xuất bản 13 tập thơ và đạt một số giải thưởng:
Giải thưởng 5 năm về VHNT tỉnh Phú Thọ (2000 – 2005), (2005 – 2010), (2010 -2015), (2015 – 2020); “Buồm chiều trong nắng mai” (Giải Khuyến khích của Ủy ban Toàn quốc Liên hiệp các Hội VHNT Việt Nam); Tuyển tập thơ Nguyễn Thị Lan Thanh – giải B về Văn học nghệ thuật tỉnh Phú Thọ năm 2015; “Hồn núi” – Giải A về Văn học nghệ thuật tỉnh Phú Thọ năm 2020; “Những ngọn sóng vỗ từ tâm thức Việt” (Giải Ba – Hội Nhà văn Việt Nam, năm 2020).
Tạp chí Văn nghệ Đất Tổ xin trân trọng giới thiệu cùng độc giả chùm thơ của nhà thơ Nguyễn Thị Lan Thanh và bài viết của tác giả Đặng Huy Giang về tập thơ “Giấc đại ngàn” của nhà thơ!
Đắc Lắck tôi yêu
Ta thầm yêu, trộm nhớ
Đắc Lắk đã bao năm
Ước một ngày lên thăm
Cho thỏa lòng háo hức!
Thăm sông Sê Sê Pốc
Uốn lượn chảy ngược dòng
Ỡm ờ như con gái
Hôn nhẹ chàng Mê Công!
Hồ Lắc nước mênh mông
ẩn giấu bao huyền thoại
ảo mờ giữa thinh không
dáng người vui lượm hái
Buôn Đôn níu ta lại
voi vươn cổ khoe ngà
thác Brây Nu trắng xóa
dào dạt hát tình ca…
Chư Yang Sin cao xa
như chàng trai Phù Đổng
căng lồng ngực cho cao nguyên bớt nóng
cho cà phê trái chín rực hồng
Rừng quốc gia Chư Yang Sin nhẩn nha tỏa bóng
bốn bảy dân tộc cùng phát rẫy làm nương
nhà dài bập bùng ánh lửa quay quanh điệu múa xoang
gái trai trong bản làng
vui bên nhau rộn ràng
hương cà phê man mác
thơm dịu mỗi chiều sang…
N.T.L.T
NGUYỄN THỊ LAN THANH
Bản Vàng Bắc Kạn
“Thác Tát Mạ có chàng trai ngã ngựa
em gái Tày mỏi mắt chờ trông…!”
và, từ ấy thác miệt mài tưới nước
cho bãi soi ngô lúa trổ bông
Đỉnh núi này ví cao tít tầng không
người cõng gùi sau lưng kết thành thôn, bản
chợ phiên nhỏ nhà có gì đem bán
dốc cao nịnh gót chân trần
Nhà sàn đây, bao đời sống quây quần
già trẻ, gái trai cùng chung một nóc
bếp lửa bập bùng thơm hương ngô nếp
quẩn vị khói thuốc say – tự thuở ông bà…
Tát Mạ rì rầm kể những chuyện xưa xa
điệu hát Then vút ngân theo đàn Tính
một mảnh trời rất riêng và yên tĩnh
vậy mà xôn xao nơi ấy – chuyện chúng mình…
N.T.L.T
Địa đạo Củ Chi
Trở lại Củ Chi một ngày cuối năm
rì rào thổi – rặng phi lao cuồn cuộn cát
ngắm nếp nhà tre xưa mái vảy vừa đủ mát
nghiêng nghiêng chiều nắng vờn gió hanh hao…
Chứng tích của hôm qua ghi lại đến muôn sau
địa đạo là lớp lớp hầm sâu
trải dài và nối nhau trong lòng đất
như mẹ ta, truyền hơi ấm cho các con đến tận nơi tăm tối nhất
tạo nên kỳ tích oai hùng!
Hầm tổng chỉ huy được sắp xếp trên cùng
mái chống bằng cây, nắp che thân lá
ánh sáng đốt bùi nhùi chọn hương cỏ lạ
dập làn khói bay ngang qua bếp Hoàng Cầm
Các đồng chí của ta mưu lược tinh thông
trận chiến lớn họp bàn trong hầm nhỏ
vài mét vuông của hôm qua –
làm nên chiến thắng hôm nay rạng rỡ
từ đơn sơ một bộ đàm, máy chữ, đài loa…
Những ngách hầm không tính nổi bao xa
ngăn cấp cứu đủ đặt lưng người chiến sĩ
dáng anh bộ đội nằm nghiêng, quấn băng, máu rỉ
xót thương hai chữ: đồng bào!
Nhà bia Đền Bến Dược xôn xao
mẹ đến tìm con, bạn đến tìm người thân, riêng tôi lặng lẽ
có tìm được hay không
những người đồng hương – đồng tuế?
nơi khắc tên hàng vạn chiến sĩ vô danh như thế
hồn thiêng phiêu bạt non sông!
Ngót nửa thế kỷ qua, “Đất thép” Anh hùng
góp xương máu cho Việt Nam toàn thắng
để có ngày nước non nhà Độc lập
có ngày tôi đã về thăm…!!!
N.T.L.T
Đà Lạt Thành phố cao nguyên
Ngỡ nơi bồng lai tiên cảnh
hóa ra đang giữa cõi trần
vẩn vơ Trúc Lâm Thiền Viện
lạc hồ Than Thở, Ái Ân…
Lãng đãng như đỉnh Phù Vân
mây bạc nhòa trên mái thành phố
ngàn hoa vương theo chiều gió
thoảng trầm cao nguyên mờ xa
Đà Lạt trong em thiết tha
dịu dàng khoác sương xuống chợ
lúng liếng Xuân Hương một thuở
liễu xanh thả giấc chiều mơ
Huyền tích Langbiang xưa
trong ngần Cam Ly thác biếc
ngơ ngẩn xuân thì thao thiết
đủ say tình đất cao nguyên…!
N.T.L.T
Ngẩn ngơ Sa Pa
Sa Pa những núi cùng non
Hàm Rồng uốn khúc, mây còn giăng tơ
cầu Mây níu bước khách thơ
thác Bạc thả suối tóc mơ đỉnh đèo
Phan-xi-păng dốc cheo leo
đông sang tuyết phủ gọi theo đại hàn…
Mời nhau nậm rượu nồng nàn
người về cuối phố… vẫn tràn giọt thơm!
N.T.L.T