Levikov Maxim Igorevich
Gửi tới các bà mẹ
Mẹ như vỏ bọc cuộc đời
Bằng lòng tốt, sưởi chúng tôi ấm lòng
Chùm cho mềm mại chăn bông
Giấu che khó nhọc cuối cùng vác mang
Mẹ ôm con thật nhẹ nhàng
Còn gì hơn được cưu mang mẹ hiền
Luôn cho con cái lời khuyên
Sẵn sàng chỉ dẫn đến miền vinh quang
Hàng ngày cơm nước lo toan
Giặt là, quét dọn, sửa sang cửa nhà
Luôn luôn dậy trước chúng ta
Nâng niu lay gọi tuổi hoa mơ màng
Lớn lên, dẫu có ngang tàng
Thích điều gì mẹ vẫn thường cản ngăn
Mẹ tha thứ, không băn khoăn
Chúa phù hộ cho mẹ hằng bình an!
Kupryashova Anastasia
Những vì sao
Như những bức tranh sơn dầu
Đa diện và biến ảo sắc màu theo từng góc độ
Những con tàu đến rồi đi qua năm tháng
Dịch chuyển không ngừng
Trong guồng xoay cuộc sống
Có khác gì chăng
Khi chúng ta quăng đi xiềng xích, bỏ nơi trú ẩn
Để làm những điều thiêng liêng
Hơn là những con dấu vô nghĩa giữa đời
Ta dễ dàng thoát khỏi mê cung
Nhưng lại lạc lõng ngay trong căn hộ nhỏ
Ta muốn hét lên “Ta vẫn biết”
Hạnh phúc vốn thật gần, hạnh phúc tự lòng thôi
Ta đã đi và chạm đáy cuộc đời
Dù mây mù giăng kín
Vẫn thấy trước mắt mình một bầu trời đầy sao.
Alecxandr Eremin
Tượng đài
Tượng đài của ai là điều kì diệu
Ai được quần chúng tôn vinh
Vì đã chống lại dối trá, giả hiệu
Và gạt bỏ những lời xảo quyệt đáng khinh!?
Ai trung thành với Chân lý, như cây đàn lia trong sáng,
Nên tinh thần của người ấy là sự phục sinh
Đã tôn vinh sự thật bằng lời châm biếm rực lửa đối kháng
Tố cáo dối trá của con quỉ đeo mặt nạ thần linh?!
Và ai được mọi người yêu mến,
Vì đã nói ra sự thật cuối cùng,
Chỉ đường đến Tự do không dễ đi đến
Không phải cho bản thân, cho những người đang kiếm lùng?!
Ai tìm kiếm những người có vinh quang đáng khinh,
Của những kẻ có những việc làm hèn hạ
Lấy điều ác là đạo đức cơ bản cho mình
Làm phát sinh trên thế gian quá nhiều điều nhục mạ?!
Nàng Thơ sẽ là kẻ chỉ vâng lời Chúa,
Không bán hết cho kẻ mạnh tạm thời,
Còn lại Sự thật, chẳng thờ ơ chụp mũ,
Như các vị thần ngoại giáo trên đời?!
Hai thế kỷ sau, ai là người sẽ trút đi xiềng xích
Và cây đàn lia sẽ tôn vinh Tự do của chúng ta…
Kohl trở lại thời gian ác độc.
Khi nào một lần nữa Sự Thật sẽ cứu nước Nga?!
Ngọc Châu dịch
Nguồn Văn nghệ số 28/2022
Naumov Vladislav Dmitrievich
Bình minh xám
Bình minh ảm đạm khi đường chân trời lóe rạng
Ban mai đón tôi bằng cơn gió ẩm ướt
Mây vờn bay trên Kingisep và vài vùng chiến tuyến
Chờ những lưỡi sét rạch ngang trời, kết thúc mùa hè nồng nhiệt
Còn phải đợi xe hai mươi phút để di chuyển đến ga
Còn được bịn rịn, chùng chình trước lúc đi xa
Kịp nhìn quanh căn hộ và tạm biệt chú chó nhỏ
Và thời gian giục giã tôi chia tay với quê nhà
Bảng báo trên sân ga nhấp nháy theo nhịp đập nhói đau của con tim
Những toa tàu chầm chậm theo hướng đông lăn bánh
Tôi cần lưu lại đây, giữa Brednhevok và Khrusep
Để rồi sẽ trở về khi chỉ có một mình
Qua cửa sổ thấy thân tàu lấm bẩn
Vụt vượt qua những ánh đèn thắp sáng dọc đường ray
Tôi hối hận vì đã không kịp nói
Lời yêu thương tạm biệt với gia đình
Đồng hồ chỉ bảy giờ khi tàu vào ga thành phố Gatchina
Từng phiến lá đỏ rơi nhanh trong khoảng không êm vắng
Người soát vé lém lỉnh đang cố tìm những khuôn mặt mới
Tôi xấu hổ vùi mặt vào cuốn sách
Hi vọng sẽ không ngủ quên
Thành phố Petecbua, ga Bantisky chín giờ đã điểm
Máy dò kim loại khuấy tan không gian lặng im
Tôi xuống tàu và tự nhủ sẽ không quay lại
Một bình minh mang dấu ấn cuộc đời.
Phạm Vân Anh (dịch)