NGUYỄN HƯNG HẢI
Lòng người Việt Bắc
Mùa thu nay khác thu xưa
Nắng chiều Pắc Pó, đêm mưa Tân Trào
Nhìn lên núi Mác năm nào
Suối Lê Nin có trăng sao soi cùng
Nhóm lên ngọn lửa giữa rừng
Nhớ thương thương nhớ bão bùng càng thương
Những mùa thu buốt gió sương
Tối tăm hỏi có gì hơn ngọn đèn?
Rồi từ thu ấy nhóm nhen
Mùa thu cờ đỏ, Búa Liềm tung bay
Từ thu ấy đến thu nay
Ai quên, ai nhớ nơi này từng ươm…
Từ thu ấy có con đường
Nối rừng sâu với phố phường mùa thu
Trăng tròn nhớ lúc trăng lu
Lòng người Việt Bắc vẫn như năm nào
Mùa thu nay của đồng bào
Vẫn mùa thu tự Tân Trào nhóm nhen
Núi Các Mác, suối Lê Nin
Còn in bóng Bác đi tìm mùa thu
Con về thăm lại chiến khu
Vẳng nghe đêm ấy lời ru mặt trời
May sao có một con người
Núi rừng Việt Bắc tiếp lời lửa nhen…
N.H.H
HOÀNG VĂN CỜ
Mẹ của thiên tài
Con mang thư của nhà trường
Về trao cho mẹ, bình thường – vô tư!
Mẹ xem nhanh nội dung thư
Nhìn con – chậm rãi từng từ đọc to
– Nhà trường chúng tôi rất lo
Không còn đủ sức dạy cho con bà
Em là trò giỏi, tài ba
Xin giao lại cháu cho bà dạy thôi (1)
Nhiều năm sau mẹ qua đời
Con trai nay đã thành người nổi danh
Một hôm, mở tập truyện tranh
Ông nhìn thấy mảnh thư “lành” năm xưa
Đọc thư ông quá bất ngờ
– Lời thư vô cảm; đuổi trò nhẫn tâm (2)
Tháng năm mình mẹ lặng thầm
Chịu bao nhiêu mũi “dao đâm” buốt lòng
Dưỡng nuôi con trẻ – thần đồng
Say mê sáng chế, thành công giúp đời
Thiên tài thế kỷ – loài người
Phát minh bóng điện, sáng ngời thế gian
Tấm lòng nhân ái mẫu thân
Truyền cho con trẻ muôn phần vững tin
Hơn người bởi có tầm nhìn
Thấy thiên tài lúc thiếu niên “tâm thần”.
H.V.C
(1) Bà mẹ đọc cho Thomas Edison nghe “Con trai của bà là một thiên tài. Trường học này quá nhỏ đối với cậu ấy và không có đủ giáo viên giỏi để dạy cậu ấy. Xin bà hãy tự dạy cho con mình”.
(2) Nội dung thư của cô giáo “Con trai của bà bị tâm thần. Chúng tôi sẽ không để cậu ấy đến trường nữa. Bà hãy tự dạy dỗ con mình”.
Hoàng Chiến
Về Cần Thơ
Về Cần Thơ buổi chiều hè
Lòng bỗng rộn niềm vui xao xuyến
Miền sông nước cầu tre lưu luyến
Ru hồn tôi tên đất tên người
Bình Thủy nhà xưa đã trăm tuổi rồi
Vẫn vững chãi dáng hình thế kỷ
Du lịch tham quan xứ Tây Đô Bình Thủy
Điểm vui chơi hấp dẫn nơi này
Đến miệt vườn hương thơm trái cây
Hương vú sữa, sầu riêng thơm mãi
Người thân thiện mến khách mời ở lại
Đi xa rồi chắc mãi nhớ mong…
“Cần Thơ gạo trắng nước trong
Ai đi đến đó lòng không muốn về” (*)
Đến Cần Thơ lại nhớ quê
Đất thơm màu mỡ tràn trề phù sa!
H.C
(*) Ca dao Miền Tây.
Nguyễn Khắc Bình
Lá thư Thành Cổ
Lặng lẽ dòng người thăm viếng
Khói nhang nghi ngút tỏa bay
Nơi Bảo tàng Thành Cổ
Một lá thư thiêng trong tủ kính bày
Vào những ngày cuối cùng
Người lính thành Quảng Trị
Dự cảm sẽ ra đi
Người đồng đội của tôi
Đêm Nhan Biều không ngủ
Sông Thạch Hãn mây trời vần vũ
Mưa bom bão đạn bời bời
Giữa hai đợt đánh vu hồi
Con biên vài dòng chữ
Gửi ơn sinh thành với mẹ
Cầu mong người bách niên
Tuổi hai mươi con sống mãi
Với người vợ trẻ thương yêu
Gối chăn chưa ấm hơi nồng
Sáu ngày làm vợ đã chia ly…
Không tấm hình ngày vu quy
Ước hẹn ngày về đẹp nhất
Anh ngã vào lòng đất
Thành niềm tin sống mãi cuộc đời này
Nơi Cổ thành sừng sững Tượng đài
Giai điệu hào hùng khúc tráng ca bất tử
Thời gian phôi phai trên từng con chữ
Lời tiên tri linh hồn bất tử
Người lính Cổ thành Quảng Trị
Gửi lại mai sau bằng máu của mình.
N.K.B
LÊ TƯ
Tiền học cho con
Mẹ thương con học xa nhà
Mỗi lần xuống thăm chỉ quà khoai sắn
Bữa cơm hỏi chuyện học con lảng tránh
Thương con học chẳng hỏi gì thêm
Con đâu hiểu tháng ngày của mẹ
Chắt chiu từng đồng bạc nuôi con
Nhiều lần con gái mẹ so đo
Mẹ các bạn tháng nào cũng cho tiền dư dả
Máy tính xách tay, điện thoại đắt tiền
Mẹ vuốt tóc con nhà mình vất vả…
Về nhà mẹ bán đi tất cả vịt gà
Gửi quang gánh mẹ kịp chuyến xe ca
Xuống Hà Nội gửi tiền cho con ăn học
Lúc quay về thương con mẹ khóc
Tháng tới này mẹ tính bán gì đây?
L.T
Bùi Văn Phẩm
Bác Hồ tặng hoa ông già trông xe đạp(*)
Một lần Bác đến thăm Bệnh viện Bạch Mai
Thăm ngành Y tế sau hòa bình lập lại
Bác muốn đi bất ngờ để xem thực chất bệnh viện của ta
Các đồng chí lãnh đạo đem hoa ra tặng Bác
Bác nhận hoa tỏ ý hài lòng
Rồi nhìn quanh bệnh viện
Thấy ông già trông xe đạp đang ở phía xa
Bác đã mang bó hoa tặng lại ông già
Và nhẹ nhàng nói:
“Ông già trông xe này không phải bình thường
Và việc trông xe là rất quan trọng
Mất một cái xe liệu các chú có yên tâm”
Việc làm của Người đi cùng lời dạy
Làm ai ai cũng thấm thía vô cùng
Không có ai đứng ngoài trong guồng máy chung
Guồng máy dựng xây và kiến quốc.
B.V.P
(*) Theo sách: “Chuyện kể của những người giúp việc Bác Hồ – Nxb Thuận Hóa).
NGUYỄN QUANG THUYÊN
Lặng lẽ – Hồ Gươm
Nước biêng biếc tự xưa rồi đã biếc
Hồ Gươm xanh ngăn ngắt một khuôn trời
bao anh hùng, tao nhân mặc khách
gửi hồn mình… bóng nước chơi vơi…
Lặng lẽ gần mà rất xa xôi
khi huyền sử ẩn thân vào cổ tích
nhánh lộc vừng, liễu buông chiều tha thướt
tháp đề thơ “Đậu nắng ban mai”
lặng lẽ thu nghiêng mái tóc dài
Hồ rợn sóng “tấm gương xinh” thiếu nữ
mải mê ngắm, mải mê soi
ấm nồng hơi thở
trong nắng vàng hối hả nhịp sinh sôi…
Nơi giao hòa của Đất của Trời
ngưng tụ khí thiêng ngàn năm sông núi
lặng lẽ đáy Hồ Gươm Thần không có tuổi
vẫn dư linh cùng Núi với Sông này.
N.Q.T
hà thành
Thương nhớ địa đầu
Bàn chân đã trở lại núi rừng
Mà lòng vẫn rì rào sóng biển
Truyền thuyết bốn ngàn năm tái hiện
Ôi thiêng liêng hai chữ “Đồng Bào“!
Chúng mình đem thương nhớ gửi về nhau
Để “Những mảnh trứng Tiên“
Hóa thành
Con thuyền vạm vỡ
Vâng lời Mẹ Âu Cơ –
Em đem tình yêu “hạ thuỷ“
Cha Lạc Long cho anh nụ gió –
hút thuyền về…
…Đêm địa đầu hơi khó ngủ đó nghe
để trái tim của biển bình yên –
anh xin làm sú, vẹt
chắn sóng cả, sóng lừng
thuyền cập bờ hạnh phúc
đón bình minh rực rỡ ùa về…
H.T
* “Những mảnh trứng tiên“ : Tên tập thơ của tác giả Ngô Kim Đỉnh
Tigon Tím
Khoảng trời khép lại
Mình vẫn còn nhớ nhau nhiều phải không anh…?
Dù tất cả đã thuộc về quá khứ
Mỗi đứa một đường dẫu lòng còn thương nhớ
Chỉ tại một điều… ta bạc phận mà thôi
Dẫu một ngày… một ngày rất xa xôi
Ta vô tình gặp nhau trên con đường thu nhỏ
Mắt nhìn nhau còn rất nhiều ánh lửa
Nhưng đã chẳng chung đường hãy làm ngơ
Đã quá lâu rồi mà tim vẫn bơ vơ
Vẫn lạc lõng khi ở bên người ấy
Dẫu có đau… thôi cũng đành lòng vậy
Bởi chẳng thể nào quay lại nữa đâu anh
Rồi cuộc đời như một cuốn phim nhanh
Cứ kéo theo dòng trôi mải miết
Dẫu không yêu hay chịu nhiều thua thiệt
Thì bên em người ấy cũng là chồng…
Và anh giờ cũng đã thành người cha
Không hạnh phúc thì chị ấy cũng là vợ
Chuyện tình ta khi xưa lỡ dở
Khép lại khoảng trời… mộng đẹp được không anh…?
Tg.T
TÔ HOÀN
Mơ về Đất Tổ
Chúng em quê miền Quan họ
Lơ thơ soi bóng sông Cầu
Luôn mơ về vùng Đất Tổ
Đền Hùng – Nghĩa Lĩnh – Phong Châu
Chúng em quê miền Quan họ
Sông Cầu một dải mang mang
Mơ về sông Lô ngày ấy
Bập bùng trong những lời Xoan
Quan họ thắm trong hò hẹn
Hát Xoan thắm trong hẹn hò
Cùng lên Ao Châu, Long Cốc
Thăm đền viếng mẹ Âu cơ
Lời Xoan như lời Xuân ấy
Kết duyên trời đất giao mùa
Hát Xoan kết tình nhau lại
Tươi hoài trong nắng trong mưa
Câu Xoan kết tình nhân loại
Cho người thắm mãi duyên xưa.
T.H
TRẦN HANH
Phan Rang
Giận hờn ai mà trời đổ lửa
Bước chân em bỏng rát phía cồn xa
Đội trên đầu cả bầu trời hoài niệm
Dáng nghiêng nghiêng vũ điệu Apsara
Ta nhạt nhòa giữa nắng vàng, cát trắng
Gió miên man và ánh nắng miên man
Bỗng gặp đây tháp Chàm cổ kính
Đá rêu phong và gió cũng rêu phong
Em vũ nữ hay đá là vũ nữ
Đã ngàn năm hay em mới hôm nay
Du khách xa làm sao biết được
Vũ điệu xưa truyền lại đến bây giờ.
T.H