Nông Thị Ngọc Hòa
Nguồn sáng
Sao mẹ không chờ thêm ba năm
Chỉ ba năm thôi
Để nhận Huy hiệu Bảy mươi tuổi Đảng
Mặt trời trên cao vẫn sáng
Soi đường mẹ đi về Thế giới Người hiền
Túc trực cạnh bên là các cháu con
Tất cả gần hai mươi đồng chí
Phút sau cuối vẫn bền gan vững chí
Nhắc nhở cháu con giữ trọn đức tin
Mẹ mang lý tưởng thiêng liêng
Ấp vào chúng con từ trong trứng nước
Sống thẳng ngay, không bao giờ khuất phục
Mẹ dạy chúng con học cách làm người
Đức mẹ cao vời
Chúng con tự hào là cháu, con của mẹ
Tình mẹ dạt dào như sóng bể
Soi đường cháu con như hải đăng
Trong tim con – Mẹ mãi vĩnh hằng!
N.T.N.H
Nguyễn Văn Hiền
Người cầm lái con tàu
Trải biết mấy hy sinh, máu xương đã đổ
từ những năm đất nước chìm trong nô lệ tối tăm mịt mờ
Côn Đảo, Sơn La, Hỏa Lò, Buôn Ma Thuột…
những chiến sĩ kiên trung trút hơi thở trong ngục tù
Ngày Độc lập Sao Vàng bay phấp phới
lời Bác Hồ vang vọng khắp năm châu
cái giá mất mát đau thương, ai mà đong đếm được?
cho khuôn mặt Việt Nam sáng mãi đến muôn sau!
Ba mươi năm, hai cuộc trường kỳ đánh giặc
máu các liệt sĩ đã tô thắm lá cờ
mới có ngày 30 tháng Tư lịch sử
đất nước thân yêu liền một dải
niềm vui vỡ òa… ta cứ ngỡ trong mơ!
Đất nước hơn ba mươi năm đổi mới
những con đường cao tốc thênh thang, bắc nối nhịp cầu
sừng sững soi bóng dòng sông
những khu công nghiệp mọc lên, đồi rừng xanh lại
làng quê, bản làng… khoác lên màu áo mới
khuôn mặt người sáng trong!
Đảng ta – Người cầm lái con tàu băng qua sóng gió buổi hừng đông
vượt muôn trùng bão tố
Bác dẫn dắt muôn người dưới lá cờ Liềm Búa
Đảng là Ánh sáng soi đường!
Đảng thân yêu là Người cầm lái
đưa con tàu Việt Nam đến bến vinh quang!
N.V.H
TRẦN THỊ NƯƠNG
Mùa thu quyến rũ
Anh đã cho em
Cả mùa Thu chín
Hương lựng thơm
Xanh gió hòa bình
Hạnh phúc đến trong vòng tay thân thiện
Người với Người
Năm tháng để yêu thương
Chín mươi năm biết mấy chặng đường
Anh dắt em đi
Qua gập ghềnh gian khó
Anh dắt em đi qua điệp trùng bão tố
Hạnh phúc ngàn lần
Đất nước rợp cờ hoa!
Hạnh phúc ngàn lần
Đất nước đã vươn xa…
Mùa Thu anh dịu dàng quyến rũ
Đời có nhau hơn cả giấc mơ vàng
Đất nước đàng hoàng
Đất nước khang trang!
Anh đã cho em mùa Thu quyến rũ
Triệu triệu mùa yêu
Đằm hương sắc
Người ơi!
T.T.N
NGUYỄN HƯNG HẢI
Nghe hát dân ca trên đảo Sinh Tồn
Đêm nay trên đảo Sinh Tồn
Bao nhiêu người lính quây tròn quanh em
Nghe câu “đến hẹn lại lên”
Có cây súng đứng ở bên cạnh mình
Lúng liếng đôi mắt đưa tình
Quai thao, nón thúng, mái đình ở đâu
Giữa nơi sóng biển bạc đầu
Áo em cũng giống như mầu áo anh
Chỉ nhìn đôi mắt long lanh
Nghe câu em hát đã thành trai tân
Ghen cho thằng bạn ngồi gần
Bao giờ đến hẹn, còn lần sau không
Giữa trời mây nước mênh mông
Em còn say sóng, mình không thuộc lời
Hát theo em cả biển trời
Cũng nghiêng như đảo khi ngồi hát theo…
Đêm nay trời đất trong veo
Mây không lởn vởn hùa theo gió mùa
Có chàng lính trẻ thích đùa
Nghe em hát, cứ mong mưa để còn…
Cởi phăng tấm áo đã sờn
Che cho cả đảo Sinh Tồn và em.
N.H.H