KIM OANH
Trách thu
Nắng trải vàng, gió thu se se lạnh
Lá thu bay nhè nhẹ lướt trên đường
Chân nhẹ bước, chạnh lòng cô bé nhỏ
Nhớ người thương ngày ấy chẳng quay về
Thu lại đến vẫn một mình cô bé nhỏ
Vẫn âm thầm lặng lẽ dưới mưa bay
Đôi mắt ướt nhìn về phương trời ấy
Lòng dặn lòng
Người xưa ấy
Có hay??
K.O
Bùi Văn Phẩm
Giêng
Tháng Giêng tình tự
Níu khoảng trời mơ
Mong manh cánh gió
Dệt vào lời thơ
Tháng Giêng xanh biếc
Mắt lá dại khờ
Hồn nhiên hạt nắng
Rọi miền vu vơ
Tháng Giêng cổ tích
Chiêm bao giật mình
Thẳm sâu miền nhớ
Nét cười lung linh
Tháng Giêng thanh tân
Khởi đầu vận hội
Nhành xuân chín vội
Dâng đời trái thơm.
B.V.P
ĐỖ VĂN XUÂN
Người thổi sáo
(Cảm thức khi xem triển lãm tranh “Người thổi sáo” của nhà thơ Nguyễn Quang Thiều)
Người thổi sáo
Má phổng bóng bay
Râu rễ tre tua tủa màu khói trắng
“Rải tứ thơ đốt lòng mình nên bao đêm mất ngủ”
Ý nghĩ từ lòng thẳm căng nhức thời gian
ngàn cành trúc và cây rừng bị cắt ngọn bấy lâu: giãi bày ẩn ức!
Miệng sáo trúc như ống dẫn van tim
lấy sinh khí từ nội sinh nỗ lực
Có sợi sáo nào nối hai bờ thương nhớ, thực – hư?
những âm hưởng hân hoan, từ bi, trầm thiêng và phồn thực
đựng trong chiếc lọ hình tim hai lỗ
tiếng sáo cởi lòng mình
nhưng muộn phiền chưa chắc đã bay xa
Người thổi sáo
Ru những con cá bống đang vào mùa sinh nở
Thả chúng vào dòng đời dâu bể
Mới trong trứng, nước đã vẫy vùng những ý niệm phồn sinh
Dưới ánh thiều quang
Tiếng sáo từ bi dẫn dụ những con rắn ý niệm tinh anh
từ vườn địa đàng trườn xuống vườn thơ
và nằm yên trong lòng thi sỹ
một trật tự mới đâu cần sắp đặt
đâu cần quá bận tâm!
Người thổi sáo
vẽ những bức tranh thơ
lòng ngầy ngậy băng qua cánh đồng hội họa
nét cọ ngời ngời
tiếng sáo du dương tận tầng trời thứ chín
những cánh chim ý tưởng như được mọc thêm cánh bay lên!
Đ.V.X
Hà Thành
Nghe bóng thông già vời vợi hát lên
…Đã từng bên nhau
đi nửa vòng trái đất
nghe tiếng kinh cầu trầm bổng…
Giáng sinh…
Chúa ở trên cao
Chúa ở giữa lòng mình
Trong giá lạnh chợt thấy lòng ấm áp
Ông già Noel không cưỡi xe tuần lộc
mà gửi quà trực tuyến đến em thơ
Ngày chưa xa
anh từng đã bất ngờ
khi em chọn anh
Những mòn vẹt thời gian
liệu có còn một nửa
mà đức tin em mãi mãi tròn đầy?!
Chúng mình bên nhau
ấm áp vòng tay
dù không nến hồng, không tiếng chuông rổn rảng
Hình như giữa đời
Tình yêu vừa giáng
nghe bóng thông già vời vợi hát lên…
H.T
NGUYỄN VĨNH
Đất quê
Nửa đời vách liếp, mái tranh
Đã quen nước vối, chè xanh, thuốc lào…
Rặng tre, gốc ngõa, bờ ao
Lim dim khói thuốc…
chênh chao cánh cò
Tập tàng, rau đắng, tép kho
Khoai giun, lạc kẹ
một vò rượu ngô
Chừng ấy thôi – một cơ đồ
Ngỡ mình hóa kiếp giang hồ phiêu du
Thôi về tìm một góc tu
Không chính quả cũng được vu vơ buồn
Nào ngờ vấp một nụ hôn
Thằng Bờm thành Quậy
thả hồn gió mây
Túi thơ, nậm rượu ngất ngây
Mấy gã ma tửu gọi bầy lắt lay
Về quê một lũ giời đày
Lau nhau từ thuở mày mày, tao tao
Bệt bạt gốc ngõa, bờ ao
Lê la dĩ vãng, lạc vào bóng xưa
Không dưng trời sập gió mưa
Lội ao bì bõm… như chưa bao giờ
Thuở nào đánh mất tuổi thơ
Vỡ òa… gặp lại, như mơ ban ngày
Mò cua, bắt ốc mà say
Thôi thì ở lại nơi này – đất quê!
N.V