NGUYỄN HƯNG HẢI
Áo dài trắng
Trúc xinh trúc cũng giật mình
Trước em trước áo dài xinh, áo dài
Mặc vào như cả cho ai
Thướt tha như thể hoa nhài ngát hương
Thướt tha tấm áo trên đường
Ríu chân anh đất cội nguồn Tổ tiên
Như nàng tiên mới hiện lên
Như Tiên Dung ở Giếng Đền soi gương
Ngàn năm đất Tổ Hùng Vương
Trải bao xương máu, gió sương, bây giờ
Khác gì xứ Huế mộng mơ
Áo dài, chiếc nón bài thơ thăm Đền
Hút hồn tấm áo thôi miên
Những đường cong ngỡ uốn mềm cả anh
Chân trời góc bể vây quanh
Áo dài em mặc là thành nước non
Là sông, là núi mãi còn
Thướt tha tấm áo là hồn, là quê
Gọi bao thương nhớ trở về
Nâng lên vạt áo mà nghe tiếng lòng
Nước non từ thuở Vua Hùng
Áo dài em mặc đi cùng với ai
Nâng lên vóc dáng hình hài
Tinh khôi màu áo sánh vai bạn bè…
N.H.H
Tiếng của quả tim
“Bà ru mẹ, mẹ ru con”
Tự ngàn xưa liệu ai còn nhớ không
Bao cô gái trẻ theo chồng
Không còn nhớ khúc bổng trầm, mẹ ơi
Muốn ru như mẹ, đâu rồi
Bật đài lên để mượn lời mẹ ru
Bao nhiêu đứa trẻ bây giờ
Chả còn nghe được lời ru trên đài
Tha phương năm tháng rạc dài
Ru con bằng tiếng nước ngoài đã quen
Mai này con trẻ lớn lên
Trở về quê biết đi tìm ở đâu
Cái băng đài cất đã lâu
Có còn ru được đời sau âm thầm
Thương cho tiếng bổng, tiếng trầm
Lời ru của mẹ cái băng hỏng rồi
Mai sau cuối đất cùng trời
Còn ai ru được những lời mẹ ru
Bà ru mẹ tự ngày xưa
Mẹ ru con, con bây giờ đừng quên
Mỗi lần ru bật đài lên
Có nghe thấy tiếng quả tim gọi về…
N.H.H
HOÀNG NHƯ HÀ
Viết cho con từ chiến hào biên giới
Con trai ơi mai sau con lớn lên
Cha sẽ dẫn con đi dọc chiều biên giới
Những đỉnh núi mây bay cao vời vợi
Dốc đá tai mèo, cứa máu bàn chân
Con sẽ gặp mùa xuân
Trên trang sách tuổi thơ con đọc
Và dòng sông, cột mốc
Chủ quyền biên giới Tổ quốc Việt Nam ta
Con sẽ đọc những vần thơ viết bằng
máu và hoa
Trò chuyện với các anh hùng dũng sỹ
Những con người hiền lành, giản dị
Dám nhận hy sinh cho Tổ quốc thanh bình
Nhưng con ơi! Con sẽ chưa hiểu hết mình
Khi chưa lên chiến hào biên giới
Phút căng thẳng đạn lên nòng chờ đợi
Là lúc cha nghĩ về Tổ quốc, nghĩ về con
Biên giới điệp trùng bát ngát núi sông
Vắng tiếng gà có tiếng chim “bắt cô trói cột”
Xuân đến tự bao giờ trên chốt
Mà mưa bay đọng trắng hàng mi
Mùa đông và giá rét ra đi
Cha và đồng đội ở lại đây giữ chốt
“Không có gì quý hơn Tự do, Độc lập” (*)
Lời Bác Hồ thành chân lý của đời ta
Đất nước bình yên xum họp một nhà
Mùa xuân tươi thắm hoa, nảy lộc
Thì con ơi những điều mai sau con học
Là những ngày cha và đồng đội chốt giữ biên cương
Gian khổ hiểm nguy lửa đạn chiến trường
Nhạt muối vơi cơm vẫn kiên cường bám trụ
Ôm súng vào lòng tựa thành công sự
Mơ thấy dáng mẹ lưng còng vất vả vì con
Những ngày mưa nhớ mặt trời tròn
Đêm mưa nhớ ánh trăng đầu võng
Đất biên cương dồi dào sức sống
Để mai sau câu hát mải mê tìm…
H.N.H
(*) Lời Bác Hồ trong Tuyên ngôn Độc lập 2/9/1945.
ĐỖ VĂN TỪ
Vườn xanh
Không đủ duyên mặt tiền, mặt phố
Ta hết mình dâng hiến vườn xanh
Vườn xanh!
Vườn xanh!
Tinh khiết hoa cười
Véo von chim hót
Bình minh lên lung linh tựa ngọc
Mở lòng chào đón tinh khôi!
Cùng trật, cùng trà
Theo gió bạn tôi
Bỏ quê đồi reo vui Hà Nội
Hôm chia tay
Bạn tươi roi rói
Còn tôi thì… băn khoăn!
Đã mấy năm rồi bạn mới ghé thăm
Nhân di tản về quê tránh dịch
Vườn xanh mở lòng đón khách
Cây reo vui sao nghe bạn buồn buồn…
Đãi bạn cơm quê, rau sạch, gà vườn
Rượu men lá tự tay chưng cất
Tôi rót cả tiếng chim trong vắt
Sóng sánh ly đầy chỉ mong bạn được vui!
Đ.V.T
NGUYỄN TÙNG MINH
Đồi chè Long Cốc
Sáng tinh mơ…
Gà chín cựa gáy vọng về Long Cốc
Rồng xanh bừng tỉnh giấc
Tân Sơn nao nức chuyển mình…
Em gái Mường gùi mây vượt dốc
Rủ nhau râm ran, gọi mặt trời
Cưỡi lưng rồng hái búp chè tươi
Áo Cóm bồng bềnh sương sớm…
Nắng bừng lên đất trời tỏa sáng
Sương lãng du, sương dệt mành tơ
Điệp trùng xanh thấp thoáng như mơ
Nối hôm nay về xa xưa cổ tích
Em gái Mường ơi! em có biết
Bàn tay em năm ngón chai sần
Gom từ tinh khiết của mùa xuân
Vào hương vị Bát Tiên đượm, chát
Du khách ngắm đồi chè xanh mát
Trầm trồ đây, kia… những vảy rồng
Uốn lượn trong mây mơ mộng
Long Cốc là đây ngây ngất hương chè…
N.T.M
Thy Nguyên
(Hải Phòng)
Lời ru mùa thu
Này gió, này mưa, này trống tênh huơ hoắc
Không biết gọi tên các bạn là gì
Tôi đi về với hàng cây lặng phắc
Đêm vít chặt mặt người hình tam giác
Giữa có – không khăn gói ủ sương…
Phận số so le bám đất xạc xào
Rễ chùm nẩy mầm thành chữ
Mưa không xoáy mòn mà lá ngủ lại
Xoay xoay sáu mặt chớp lớp nở sinh
Thêm một nghìn hồng cầu…
Tôi gối đầu trên tay mẹ
À ơi lời ru gối đầu lên kho báu lời ru
Mẹ tôi gối đầu trên những câu thơ
Mọc lên từ những gió dông mỏng dính
Tôi uống nước suối nguồn cô đặc
Muốn tạm biệt tuổi mình bằng bản Beethoven…
Buổi sáng hôm sau từ ban công phát ra bản giao hưởng
Tôi bắt đầu vo tròn rót ngọt
Nơi mẹ giấu tôi cắm bình vỏ quế
Nơi mẹ gửi lại giấc mơ tôi thiếu tháng hoa lệ
Chở tôi đi qua những ngã năm phồng rộp
Những nghiêng ngả ngoài chữ…
Ơi bản thể tôi có bao đêm trong suốt?
Bao đêm vẩn đục?
Bao đêm ngực lép?
Mẹ thêu bước chân tôi sau từng lưu lạc
Chăm bón, tỉa cành, vẽ một tôi đồng thuận xoay xoay…
T.N
PHẠM VIỆT ĐỨC
Thư gửi người yêu cũ
Em!
Ở phương trời nào em có nghĩ rằng
Có một người yêu em đến khô héo
trái tim không?
“Không ai tắm hai lần trên một dòng sông”
Câu ai nói đến giờ anh vẫn nhớ
Nhưng em ơi!
Quá khứ vẫn là quá khứ
Làm sao khỏi nhói lòng
Anh đã đi trên con đường ngày xưa
Mây vẫn trắng và trời vẫn trẻ
Gió vẫn trong và nắng thì cứ thế
Chỉ có chúng mình
Thời gian!!!
Những lá thư rồi sẽ úa vàng
Những lời hứa rồi cũng thành cũ kỹ
Những sân ga vì còn dâu bể
Những con đường vì đời rộng dài hơn
Mỗi chúng ta rồi sẽ già thêm
Nhưng kỷ niệm vẫn mang gương mặt trẻ
Anh chỉ mong sao sau những chuyện đời thường tính toan vất vả
Ta như chút trăng hạ tuần
Đêm đêm về
Lặng lẽ sáng cho nhau.
Chốn cũ
Hoa khôi giờ cũng đã già
Nhà xưa trong ngõ, giờ ra mặt đường
Thơ ngây giờ cũng gió sương
Phất phơ tóc bạc dặm trường mưu sinh
Về quê tìm lại bóng mình
Gặp ngay ông lão bên đình ngu ngơ.
P.V.Đ
Huỳnh Thị Quỳnh Nga
(Tiền Giang)
Vở Opera trắng
Những chiếc bóng lẳng lặng trôi
ngày mùa thu đi cùng em
phía những giọt mưa đỏ
tôi kéo chiếc ghế cuối cùng về đám mây bỏ hoang
ngồi xem vở Opera trắng
những người đàn ông hát
trên khuôn miệng đầy ám thị
tôi trôi trong tiếng suối xám
chảy buốt ngọn đồi khát
rơi vào chiếc giỏ không gian
thấy em gom từng nụ hoài nghi
xếp chúng cạnh nhau
chờ đợi một phép mầu
phía ô cửa nâu mở ra
những lời thoại bay lên
buổi sáng như khúc gió lạ
người nghệ sĩ biến mất trong chiếc áo choàng trắng
tôi còn lại một mình cùng chiếc cốc đã vỡ!
H.T.Q.N