CHẾ LAN VIÊN
Người thay đổi đời tôi
Người thay đổi thơ tôi
(Trích thơ của Chế Lan Viên)
Nở trắng hoa kim anh trên biên giới, Bác về
Xa nước ba mươi năm một câu Kiều, Người vẫn nhớ
Mái tóc Bác đã phai màu quá nửa
Lòng son ngời như buổi mới ra đi
Người đánh thức hồn dân tộc đã về kia. Ta nghe bừng tỉnh dậy
Câu quan họ, xẩm xoan xưa vứt ngã ba đường
Điệu lục bát và màu nâu nơi ruộng rẫy
Bức tranh làng Hồ và cô Tố nữ dáng quê hương
Người đánh thức tương lai đã về kia, Bác hôn lên hòn đất
Nghe trong tay trở dậy những thành đồng
Nghe thay đổi cả vóc hình Tổ quốc
Chừng Điện Biên rực lửa đã nằm trong
Tôi ở đâu? Đi đâu? Tôi đã làm gì?
Đời thấp thoáng sau những trang sách Phật
Đất nước đau dưới gót bầy ngựa Nhật
Lạc giữa sao trời, tôi vẫn còn mê…
Chưa có gì dính líu giữa thơ tôi và truyền đơn Bác viết
Tôi không biết khi Bác đau phải ăn một nắm lá rừng
Trong nước mắt thơ tôi, tôi chưa ngờ chất thép
Chưa thấy trong máu mình sắp cuộn máu nhân dân
Ôi giữa lòng ta, Bác đến tự bao giờ?
Bác vĩ đại mà chẳng làm ai kinh ngạc
Một buổi sáng, nhìn lòng ta, ta thấy Bác
Nước mắt ràn, ta cảm hết ơn sâu.
C.L.V
Lâm BẰng
Bác trở về Tổ quốc
Mùa xuân năm Tân Tỵ,
Một nghìn chín trăm bốn mốt, tháng Hai
Sau ba mươi năm đi khắp góc bể chân trời
Bác về đến quê nhà.
Bác rưng rưng hôn lên hòn đất…
Cột mốc một trăm linh tám vinh dự được đón
bước chân Người
Bao năm bôn ba xứ người
Ngõ Công Poanh
Viên gạch nung xua tan lạnh giá
Băng giá Luân Đôn, tuyết Mạc Tư Khoa…
Không làm lạnh nổi trái tim Người
Bởi bầu máu nóng luôn chảy vì Tổ quốc
Sáng xuân ấy
Thềm đất Cao Bằng
Rưng rưng đón Bác
Hoa mận nở trắng trời cực bắc
Người trở về, gió ấm cũng về theo
Chưa một lần ngơi nghỉ bước chân
Nay chân Bác đặt lên thềm Tổ quốc
Đất Cao Bằng bỗng bừng lên nắng nhạt
Một mùa xuân đang về với quê hương
Mùa xuân này trên mảnh đất biên cương
Nơi cột mốc năm xưa đón Bác
Suối vẫn chảy và rừng cất lên tiếng hát
“Đón Bác về Tổ quốc buổi hừng đông”.
L.B
NGUYỄN HƯNG HẢI
Người khai sinh ra Đảng
Người đã khai sinh ra Đảng
Đảng là Bác, Bác là Đảng quang vinh
Trong đêm đen Người là ánh bình minh
Giữa chói chang Người là dòng nước mát
Đủ sắc tộc, màu da trong con người của Bác
Tình yêu thương nhân loại nối chân trời
Tìm đường đi cho dân tộc, giống nòi
Bác là Đảng trong đêm đen tỏa sáng
Đảng là Bác trong trái tim sâu thẳm
Mọi ngôn từ ngợi ca bất lực trước Người
Cả dân tộc lầm than có được tiếng cười
Được đứng dậy làm người nhờ có Bác
Bác cũng giống Lê Nin, Các Mác
Làm đổi thay thế giới, mỗi con người
Trong đêm đen có được ánh mặt trời
Không có Bác không đường đi, chân lý
Từ có Bác hết kiếp người nô lệ
Cả cỏ cây cũng như được hồi sinh
Đảng là Bác, Bác là Đảng quang vinh
Nhưng chưa bao giờ Người bảo, mình khai sinh ra Đảng.
N.H.H
NGUYỄN TƯỜNG THUẬT
Pắc Pó mùa xuân
Mùa xuân đến, trời Cao Bằng xanh ngắt
Suối Lê Nin trong vắt như gương
Núi Các Mác uy nghiêm trong mây trắng
Hàng liễu buông, chào khách bên đường
Con về với Cao Bằng thăm Pắc Pó
Nơi Bác ngồi “Dịch sử Đảng” ngày xưa
“Bàn đá chông chênh” soi mình bên suối
Ghế đá vẫn đây ấm hơi Bác đến giờ…
Phiến đá năm xưa nơi Bác thường nằm nghỉ
Biết bao đêm Người thao thức canh trường
Bản “Luận cương…” từ đây tỏa sáng
“Hịch” dân tộc kết đoàn giải phóng quê hương…
Về Pắc Pó rừng đang mùa trổ lộc
Mươn mướt lúa ngô xanh khắp ruộng, đồi
Văng vẳng lời ca dặt dìu trong bản
“…Nhớ ơn Bác Hồ…” tha thiết quá Noọng ơi!
Mùa Xuân nay con về thăm Pắc Pó
Mỗi phiến đá nơi đây ấm mãi hơi Người
Bên núi Mác, suối Lê Nin vang câu then, câu Sly, câu lượn
Ngàn lời ca, “Ơn Bác đời đời…”
N.T.T
NGUYỄN KHẮC BÌNH
Mùa xuân dân tộc
Lịch sử dân tộc chọn mùa xuân
Đâu phải ngẫu nhiên hồn thiêng sông núi
Thăng Long mùa xuân đại thắng
Dưới ngọn cờ đào
Người anh hùng áo vải Tây Sơn
Những mùa xuân thế kỷ hai mươi
Mốc son ghi trang vàng lịch sử
Đảng sinh thành giữa giao hòa trời đất
Ngọn lửa hồng dẫn lối sáng soi
Mùa xuân mười một năm sau
Xuân biên giới đón Bác về Tổ quốc
Rừng trắng hoa mơ bờ lau chim hót
Hòn đất quê hương còn ấm hơi Người
Nhớ những mùa xuân đi qua cuộc đời
Phút giao thừa nghe Bác Hồ chúc Tết
Tấm lòng Người với đồng bào chiến sĩ
Vang vọng non sông tiếng gọi xuân về
Một mùa xuân giờ vẫn ngỡ trong mơ
Xuân Bắc – Nam nối nhịp cầu thống nhất
Đổi mới con đường lên phía trước
Những mùa xuân kết trái đơm hoa
Ta đã nghe náo nức tiếng reo ca
Đón xuân mới mừng Đại hội Đảng thành công
Xuân đất trời lắng niềm tin đổi mới
Dân tộc trường tồn mở hội non sông!…
N.K.B
Nguyễn Đình Phúc
Tổ quốc Bác về – Rừng trắng hoa mơ
Khi lá cờ trắng đầu hàng phát xít Đức treo lên
Treo lên nỗi đau thua cuộc
Màu trắng năm 40 não nùng nước Pháp*
Chỉ riêng Bác nhận ra
Thời cơ cách mạng đến gần
Khi bốn biển năm châu mù mịt tối đen
Người khẩn thiết tìm đường về Tổ quốc
Đua thời gian, đẩy phong trào, gắng sức
Trí quyết tâm thức gọi đồng bào
Cao Bằng ơi! Sớm xuân 41 xin trào
Bác đã về đây
Lịch sử tụ hình tên người tên đất
Đất nước hồn thiêng điệp trùng ngút ngát
Người hôn lên nắm đất trắng hoa mơ
Trời biên cương hương rừng thơm đưa
Hơn ba mươi năm bôn ba xa cách
Đất nước đẹp lạ kì “mà Bác phải ra đi”…
Người Ưu tú nhất của giống nòi đã về kia
Người một niềm yêu dân thương nước
Đôi mắt rạng ngời tiên cảm
Đã thức dậy rồi “Đầu nguồn Cách mạng”
Núi Các Mác bóng tỏa mát trời mây
Suối Lê Nin bừng chảy về xuôi
Hang Pác Bó bồn chồn bàn chân bước
Cách mạng rực lửa hồng bài ca đoàn kết
Lay động rừng cây, rung chuyển lòng người
Bác Hồ ơi!
Những đoán định cao thiên như xuân đất trời
Thời cơ hóa phép màu Cách mạng
Độc lập, Tự do bên trời nghiêng sáng
80 năm Người về là biển rộng núi cao
Trái đất mai này dù sẽ khác xa nhau
Nhưng Việt Nam lẫn là tình thân thiện
Đất Cao Bằng, rừng hoa mơ nở trắng
Nở trắng vĩnh hằng Thời đại Bác yêu tin.
N.Đ.P
NGUYỄN MINH
Đảng là mùa xuân
Rộn rã xuân, thao thức trăm miền
Non sông rực rỡ nắng kỷ nguyên
Đất nước lên chủ nghĩa xã hội
Giai cấp công – nông vững Búa Liềm
Tôi lại về bên Hà Nội hoa
Cờ đỏ tung bay sóng Hồng Hà
Trống hội Thăng Long toàn dân Việt
Chào vinh quang Đại hội Đảng ta!
Ôi, Đảng ta đó, Mác – Lênin
Vĩ đại tên Người – Hồ Chí Minh
Tự do – Độc lập ngời chân lý
Đấu tranh cho thế giới hòa bình
Trải lắm thác ghềnh, lắm gian nan
“Non sông nghìn thuở vững âu vàng”
Bốn phương đoàn kết vì sự nghiệp
Vươn xa hòa nhập, chẳng hòa tan
Những người con của Đảng tiên phong
Chiến đấu hy sinh chẳng sờn lòng
Trần Phú, Minh Khai, Ngô Gia Tự
Những Hoàng Văn Thụ, Lê Hồng Phong…
Đã làm ngọn lửa sáng trời đêm
Khởi nghĩa về tay Xô Viết chính quyền
Các anh làm nên mùa thu tháng Tám
Và lẫy lừng chiến thắng Điện Biên
Hồ Chí Minh cho ta niềm tin
Thời đại mới tự do bất diệt
Từ Cu Ba: “Tự do hay chết?”
Nguyện làm người Cộng sản trung kiên!
Trên đường thiên lý mạnh bước chân
Ước mơ xa đã trở về gần
Hạnh phúc, ấm no, nền Độc lập
Mừng sinh nhật Đảng – mãi là mùa xuân.
N.M
PHAN CHÚC
Nhịp xuân
Hàng cây xòa biếc tán
Cờ bay dậy sắc thắm
Mây tươi xanh dệt thảm
Đường mịn màng trước sau
Nhịp xuân như chậm lại…
Cho ngày dài vui lâu
Bao lứa đôi sóng bước
Nô nức bên tháp – cầu
Việt Trì mùa lễ hội
Dường như đang khởi đầu?
Tháng Ba ngày Quốc giỗ
Ngỡ rộn ràng trước sau
Hoa xuân ngày vẫn thắm
Giục đêm điện rực mầu
Tựa thiên đường mặt đất
Lấp lánh triệu vì sao!
P.C
Bùi Văn Phẩm
Xuân về trên thành phố lễ hội
Tự hào thay có những ngày đẹp thế
Việt Trì vào xuân lộng lẫy cờ hoa
Công viên Văn Lang như choàng áo mới
Từ xa nhìn như cô gái kiêu sa
Tự hào thay có một ngày tôi đến
Thành phố tôi yêu, thành phố cội nguồn
Đường ra đường, phố xá rộng dài thêm
Hoa ngậm nắng đứng ven hồ chờ đợi
Tự hào thay có một ngày quay lại
Đường Hùng Vương rực rỡ sắc màu
Thành phố đẹp làm lòng người trẻ lại
Điệu hát Xoan như níu giữ khách mời
Tự hào thay có những ngày vui thế
Ý Đảng, lòng dân hợp nhẽ muôn người
Những định hướng với tầm nhìn thời đại
Như đóa hoa thơm lặng lẽ dâng đời.
B.V.P
NGUYỄN QUỐC ĐẠC
Về lại vườn ươm
Lâu rồi… về lại vườn ươm
Bâng khuâng kẻ khuất, người còn, đứa xa…
Thấy cây chen kín quanh nhà
Mùa đất gọi, giống tràn ra đường đồi
Hom chàm mô bé thế thôi
Mà mai đo gió, đo trời đó ai
Luống bạch đàn lá mảnh mai
Búp hồng như má em ngày làm dâu
Người đang đảo luống, cấy bầu
Bàn tay lấm, chỉ câu chào… ừ thôi
Tôi dạo vườn, nhớ… chao ơi!
Dáng ai như dáng tôi ngồi khi xưa
Cái ngày duyên đất đẩy đưa
Học ươm giống, xuống lơ ngơ trước vườn
Để rồi ấm áo, no cơm
Tình tôi nặng với vườn ươm phố đồi…
N.Q.Đ
GIANG CHÂU
Làm dâu làng đồi
Non xanh gợn sóng nương chè
Bậc thang ruộng dộc, ruộng khe sình lầy
Làm dâu trên mảnh đất này
Chẳng bao giờ có bàn tay trắng hồng
Quanh năm leo núi, lội đồng
Hai vai gánh gánh, gồng gồng nắng mưa…
Câu dân ca của ngày xưa
Phải lòng ánh mắt mà đưa nhau về
Hội Đền ai thả bùa mê?
Đang quê đất bãi, thành quê làng đồi
Làm dâu mấy chục năm rồi
Nuôi con, nuôi bố mẹ người đi xa
Vẫn còn ngày hội tháng Ba
Còn câu Xoan Ghẹo vắt qua làng đồi.
G.C
NGUYỄN PHÚC NGHỊ
Thơ xuân viết ở chùa quê
Phải qua bao kiếp nạn
mới đến miền chân kinh?
xuống tóc rồi đời còn dị nghị
những là nhạt muối vơi cơm
áo nâu sòng giấu phần tuổi xuân
trai làng, hết đường nhòm ngó
nhan sắc mẹ cho có tội tình gì?
Là em – mà chẳng được gọi em
chức sắc nhà chùa
nghe xa vời vợi
thời gian cạn vào tiếng mõ
trái tim ai chẳng con người!
Mai mùng một rồi
đêm ba mươi
từng đôi bạn trẻ líu ríu cửa chùa
cầu lộc…
đâu biết người đang tay mõ, tay chuông
cũng ngang bằng tuổi họ
Mưa bay lất phất
không đủ ướt sân chùa
lá đề rơi tựa thiên nhiên bóc lịch
mai lập xuân rồi!…
N.P.N
NGỌC KHUÊ
Tìm
Người ta
tìm bạc tìm vàng
Anh về tìm lại
“Lỡ làng ngày xưa”
Tìm trong vệt nắng sợi mưa
Nhớ miền quá vãng… như vừa đây thôi…
Thu sang
ngâu trắng đất trời
Con tim thắp lửa
gọi đời tìm nhau
Tình yêu ngày ấy bắc cầu
Ngỡ loan bên phượng, tưởng trầu bên cau
Ngờ đâu…
nước chảy qua cầu
Sang sông con sáo, còn đâu trăng thề
Thương người đứng ngóng bờ đê
Nhớ vành nón trắng đi về hội Xuân…
Anh về
tìm lại dấu chân
Cùng mẹ đi chợ phiên gần phiên xa
Bánh đa, bánh đúc làm quà
Húng đồng, măng nứa… đậm đà ai quên
Nhớ thời
chiến dịch Điện Biên
Cha về sốt rét liên miên mấy lần
Bao nhiêu kỷ niệm người thân
Làng Dòng quê mẹ ái ân một đời…
Xuân này tuổi độ tám mươi
Anh về tìm lại những lời yêu thương…!
N.K
Phạm Việt Đức
Một ngày lộc nõn
Một ngày lộc nõn mà em
Người đông, phố bụi đua chen làm gì
Một miền hoa cỏ mình đi
Dang tay đón cả những khi vui buồn
Vẫn là nắng cháy, mưa tuôn
Kệ người ngồi gỡ ngọn nguồn xa xôi
Bàn tay nắm chặt tay rồi
Đường xa liệu có ngày thôi đậm đà
Lo toan vây bọc quanh ta
Về đây để thấy như là trẻ thơ
Chân trần chạm phải non tơ
Ngỡ ngàng như thể bây giờ biết đi!
Xin em đừng nói điều gì
Cứ im lặng thế như khi bất ngờ
Một miền lộc nõn đang mơ
Như mình một buổi sững sờ non xanh!
P.V.Đ
Nguyễn Thế Yên
Ấm áp bản Chuôi
Rừng Thanh Sơn mù sương
cái rét thấu gan không nề chân bước
bản nhỏ đấy mà mãi đi chưa tới
nơi sườn non lác đác nhà sàn
Con suối nhỏ nhẹ vòng quay cọn nước
đưa nước về cần mẫn tưới ruộng xa
tiếng lốc cốc mé đồi trâu gặm cỏ
trẻ nô đùa khúc khích phía đầu thôn
Bản hôm nay rộn ràng bao sơn nữ
váy áo mỏng manh gió lạnh thêm ngời
tay đánh chiêng du dương nhịp bước
như hoa rừng hương tỏa ngân nga…
Trong nhà sàn quanh bếp lửa bừng lên
chủ, khách bên nhau như lâu ngày gặp lại
du lịch cộng đồng tiềm năng thức dậy
văn hóa người Mường đầy ắp không gian
Tiếng hát nồng nàn trầm bổng cất lên
chén rượu ngô ngọt lừ vòng tay ấm
đường lên bản quanh co nghiêng ngả vẫy
âm cồng chiêng giục giã khách xa gần.
N.T.Y
LÊ ANH PHONG
Ngẫm về thơ Việt
Mười thế kỷ để lại tờ giấy trắng (*)
Ông cha ta đã nghĩ gì? Viết gì?
900 năm chữ Nôm và chữ Hán (**)
Đọng lại vần Lục bát lẫn Đường thi
Hơn trăm năm thơ lưu bằng chữ Việt
Già nửa phần lưng ngựa đề thơ
Âm vang mãi lời thơ trên báng súng
Sinh – tử chiến chinh thơ đâu dám mơ hồ.
Buổi đất nước qua thời binh lửa
Mặt đất, bầu trời “đua nở trăm hoa”
Câu thơ cũng quẫy mình quậy trở
“Hậu hiện đại”, “cách tân”… bao rối rắm, mịt mờ…
Mười thế kỷ lưu danh thơ Việt
Khảng khái câu thơ lưng ngựa vang xa
Nay thơ viết computer, phòng lạnh
Có lạnh tanh, vô cảm, nhạt nhòa?
Thôi chinh chiến, phải đâu thôi mặt trận?
Chính – tà là trận địa lòng ta
Chân – thiện – mỹ, lương tri thời đại
Mãi sắt son chót vót ngọn cờ
Hồn ám ảnh câu thơ lưng ngựa
Truy phong vào tận đáy tim ta
Dồn chữ nghĩa va vào tim, máu ứa
Cho cuộc đời bung nẩy thi ca!
L.A.P
(*) Kể từ đầu Công Nguyên, VN trải qua 10 thế kỷ không có chữ viết. Văn chương, in ấn 10 thế kỉ này chỉ để lại con số 0.
(**) Hơn 900 năm trong thời kì Bắc thuộc, văn tự Việt Nam chỉ ghi bằng chữ Hán và chữ Nôm.
Hà Thành
Chút heo may
(Tặng nhà văn Lê Hồng Nguyên)
Chiều Hồ Gươm khẽ so người vớt nắng
chút heo may – ‘’Thương hiệu‘’ của mùa đông
Ôi con sóng của ngàn năm. Con sóng…
Huyền thoại xứ Tràng An quyện hoa sữa thơm nồng
Gạn lọc mới trong những điều rất cũ
thấy tuổi hai mươi nao nức mạn thuyền
Hoài bão, ước mơ… khi ngõ đời tở mở
đến tận hôm nay vẫn cứ Hồng Nguyên
Giữa chiều đông mà thấy lòng ấm áp
nhành heo may cựa quậy khúc giao mùa
Cái nhún vai không làm nên thương hiệu
chỉ bồng bềnh, lãng đãng vút thành thơ…
H.T
NGUYỄN HẢI YẾN
Trầm mặc
Biết anh thích màu đen
Em liền mang váy trắng
Biết anh thích màu nắng
Em liền làm mưa dông
Không phải là mùa đông
Mà lòng anh băng giá
Không phải là sỏi đá
Mà lòng anh nát tan
Biết ngày mới đã sang
Sao nỗi buồn không dứt
Không dao nào cắt đứt
Những rối vò trong tim
Nói gì giữa lặng im
Trong màu đêm đen đặc
Cả núi cao trầm mặc
Chìm vào đêm thinh không…
N.H.Y
Nguyễn Xuân Ngọc
Xuân đất Tổ!
Anh muốn mời em về
Thăm quê hương miền trung du đất Tổ
Nơi chim Hạc dừng bay tìm bến đỗ
Nơi mạch nguồn truyền thuyết, ca dao…
Những nương chè không quen đứng dốc cao
Nghe Đảng gọi đã trở thành “điểm đến”
Tập nập Lô, Thao dưới thuyền trên bến
Khúc ca vang còn vọng suốt đêm ngày!
Đồng Lạng, Phú Hà như thiếu nữ ngủ say
Nay thức dậy đón bao người bạn mới
Những chuyến hàng nối nhau sau khát khao mong đợi
Kinh tế thị trường giải phóng những tiềm năng!
Thành phố Việt Trì như đêm hội hoa đăng
Kinh đô xưa sáng trong lòng đất Tổ
Nghe tiếng lòng xôn xao bao nhịp vỗ
Ta thức cùng câu Xoan, Ghẹo mùa xuân!
Đã qua rồi những năm tháng gian truân
Sức sống mới nở hoa từ Nghị quyết
Đảng đã cho ta một niềm tin bất diệt
Đất cội nguồn vui nhịp bước vào xuân!
N.X.N
TRẦN ANH NHÌ
Phố lạnh cao nguyên
Có một ngày phố núi
Mây bò trên ngọn thông
Nắng hé mở nụ hồng
Ríu ran chim về tổ
Có một ngày phố núi
Bước chân in ven hồ
Lang thang tìm kỷ niệm
Đã đi vào xa xưa
Phố núi sương mỏng tang
Quàng vai người viễn xứ
Giăng lên từng biệt thự
Lạnh thấm đầy làn môi!
T.A.N
Nguyễn Tiến Tân
Vườn xuân
Đứng trước vườn xuân buổi sớm mai
Ngắm rau xanh mướt nắng đan cài
Su hào, cải ngọt vàng hoa đỗ…
Gió khẽ đung đưa gọi nắng về
Yêu lắm bức tranh mình tự vẽ
Bốn mùa tươi sắc dậy màu xanh
Lắng đọng tình người say tình đất
Thơm vị hương nồng đón nắng xuân.
N.T.T
HỒNG ĐÀ
Học trường Cảnh sát
Nhận giấy báo vào trường Cảnh sát
Lòng ước mơ khao khát từ lâu
Ngước nhìn sao lấp lánh trên đầu
Đôi vai áo thắm màu non nước
Tiếp bước cha ông lớp người đi trước
Gìn giữ hòa bình Tổ quốc yêu thương
Vinh quang thay học dưới mái trường
Lời Bác dạy thiêng liêng ghi nhớ
Là cảnh sát luyện rèn gian khổ
Tâm hồn phải sáng, kỷ luật phải cao
Biết tôn sư, quý trọng đồng bào
Trước kẻ thù không hề nao núng
Không được phép nếu ai sao nhãng
Chiếm chỗ ngồi người khác, nên thôi
Nhớ giữ cho tư tưởng sáng ngời
Sống ích đời, lợi dân, vì nước
Bên sông Nhuệ đồng xanh bát ngát
Gió đưa hương ngào ngạt tinh khôi
Tự hào lắm đất nước của tôi
Giữ biển trời – người chiến sĩ công an.
H.Đ