TRẦN VĂN LAN
Tết quê
Lá dong xanh lẫn mây trời
Ông ngồi gói bánh gói lời ngàn xưa
Bốn mùa gói cả nắng mưa
Dẻo thơm lạt trúc buộc vừa vặn vuông
Lửa hồng ôm kín chân kiềng
Thì thầm chuyện kể nỗi niềm gần xa
Cành đào tủm tỉm đơm hoa
Cây nêu gọi én miền xa xôi về
Mưa dầm rắc bụi bờ đê
Để cơn gió bấc đi về ngả nghiêng
Không gian ngan ngát trầm hương
Bỗng nghe vị tết thân thương ấm nồng.
T.V.L
TRẦN THỊ NƯƠNG
Chạm phút giao thừa
Con về tựu trường
Chớp sáng mấy mươi năm
Dòng sông thời gian đắp bồi biển cả
Lớp học xưa – ấm mái nhà của mẹ
Rạo rực trống trường
Lay thức khôn nguôi!
Con về trường thăm lại chiếc nôi
Bao đời phấn tan mình tìm đáp số
Mê mải học quên cả trời hoa đỏ
Phương trình hay
Giải chạm phút giao thừa…
Mái trường thân sâu nặng nghĩa thầy, cô
Chìa khoá người trao: Thời @ mở cửa
Nguồn sáng đời con: Mẹ nuôi từng hạt lửa
Càng bay xa
Càng thấm cội nguồn!
Trở lại trường
Thương nhớ rưng rưng
Thầy mãi ở trong con dù bóng người đã khuất
Thu đầy nắng tươi vàng mùa quả mật
Trường chuyên
Tiếng trống
Vọng chân trời…
T.T.N
Nguyễn Hưng Hải
Trường Sa như đất liền
Không thể mang cả đảo
Về đất liền cho em
Anh gửi làn mây trắng
Bay về cùng cánh chim
Từ đất liền cũng vậy
Không thể gửi vầng trăng
Em gửi ra gạo nếp
Tết về thơm tháng năm
Gửi cho nhau thương nhớ
Là ban ngày lúc đêm
Bao nhiêu là đôi lứa
Cũng như anh và em
Không ra đây giữ đảo
Làm sao mà bình yên
Làm sao mà xa cách
Nếu như cùng nhịp tim
Có cần chi phải gửi
Cho nhau thêm nỗi niềm
Chỉ nhớ thương là đủ
Trường Sa như đất liền.
N.H.H
Đỗ Thiện Ân
Không thành cỏ dại
Chúng mày ơi
Cuộc sống như cánh đồng
Chúng mình là hạt giống
Hạt rơi xuống phù sa tươi tốt
Hạt vãi sườn đồi
Cỗi cằn nắng đốt
Đứa thì khôn ngoan
Thằng thì dại dột
Đời người như câu chuyện rủi may
Đứa đầy vàng
Đứa lại trắng tay…
Nhưng
Chúng mày ơi
Dẫu chẳng xanh tươi
Nhưng không là cỏ dại
Già cả rồi
Ngậm ngùi… nhớ mấy thằng “xanh mãi tuổi hai mươi…”.
Đ.T.Â