CUỘC THI SÁNG TÁC TRUYỆN NGẮN VÀ THƠ
TRÊN TẠP CHÍ VĂN NGHỆ ĐẤT TỔ NĂM 2021
THAY CHO HOA, CHÚNG TÔI CÓ NỤ CƯỜI!
Nữ nghệ sỹ Ekaterina Varlamova (1)
Hồi tưởng chuyến biểu diễn thăm Việt Nam theo lời mời của Bác:
“Ga Hàng Cỏ, hàng trăm người ra đón
Chưa có hoa, các bạn có nụ cười
Đó là những năm giữa thập kỷ 60
Nửa nước miền Nam còn trong gông cùm đế quốc
Chúng tôi đi dưới bầu trời miền Bắc
Các bạn còn phái người theo bảo vệ từng xe…”
Đất nước chiến tranh, đón bạn chẳng có hoa
Chúng tôi sẵn những nụ cười chiến thắng
Sẵn niềm tin yêu bầu bạn
Như túi lãnh tụ chúng tôi luôn sẵn kẹo ngọt làm quà (2)…
Điệu múa đôi “Kadril” người Nga
Bạn dạy chúng tôi “Con chim công” (3) xòe cánh
Điệu “múa sạp” bạn học từ Tây Bắc
Theo bạn về Nga cùng bó nứa Việt Nam
Xòe cánh “chim công”, bạn dập tắt thế giới chiến tranh (4)
“Múa sạp”, “xòe hoa”, chúng tôi gửi tình yêu nhân loại
Trên mặt trận “hòa bình thế giới”
Thay cho hoa, chúng tôi có nụ cười!
LÊ ANH PHONG
(1) Tháng 11/1955, Nữ nghệ sỹ Ekaterina Varlamova – Trưởng Đoàn ca múa nhạc dân tộc Bashkiria (Nga) đến thăm và biểu diễn tại Việt Nam theo lời mời của Chủ tịch Hồ Chí Minh.
(2) Túi kẹo ngọt Bác Hồ tặng các diễn viên Đoàn Nghệ thuật Nga.
(3) “Con chim công”: Tên điệu múa của Đoàn Nghệ thuật Nga.
(4) 20 triệu người dân Nga đã hy sinh để có được niềm vinh quang vĩ đại khi Hồng quân Liên Xô giải phóng Béc-lin, chấm dứt chiến tranh thế giới thứ II (1941 – 1945).
CHO NGƯỜI ĐẾM SAO
(Cho Trịnh Sơn)
Này em có nhớ ngày tháng chưa xa
Ta ngồi dưới trăng
Ta ngồi dưới hoa
Này em có nhớ vòm xanh sau nhà
Ta từng đếm sao
Nghĩ về giấc mơ…
Dường như đâu đây màu trăng chưa phai
Dường như quanh ta ngày xưa chưa xa
Và còn âm vang vần thơ khôn nguôi
Nuôi từng giấc mơ cho người đếm sao!
Em đã ra đi cây thương còn đây
Em đã ra đi chơ vơ mùa hoa
Em đã ra đi
cô đơn vầng trăng
cô đơn miền sao
Ta ngóng tin em mang mang trời kia
Ta nghĩ mai sau bao buồn sẽ vơi
Một ngày tròn trăng
Một ngày rợp sao
Một ngày cây đơm hoa
Rồi em sẽ quay về!…
HOÀNG QUÝ
Ý ĐẢNG, LÒNG DÂN
Một đất nước luôn lấy Dân là gốc
Gốc vững bền, cây mới tốt lên xanh
Dân tin Đảng như bình minh soi sáng
Dẫn lối, chỉ đường đất nước mạnh, giàu nhanh
Đất nước mình qua bao cuộc chiến tranh
Đổ máu, hy sinh giành Tự do, Độc lập…
Ý Đảng, lòng Dân đã trở thành lũy thép
Ngăn chặn giặc thù, xây đất nước phồn vinh
Hôm nay đất nước mình lại bị “giặc tàng hình”
Loài Covid hoành hành khắp thế giới
Chúng giết người theo đường hô hấp phổi…
Không trừ trẻ, già, kẻ khổ, người giàu…
Hàng triệu triệu người trên thế giới đang chịu thương đau
Hàng triệu người phải ra đi mãi mãi
Lũ giặc đến Việt Nam, ta đánh cho thất bại
Trước sức mạnh thần kỳ từ ý Đảng, lòng Dân
Việt Nam mình đứng lên từ truyền thống bốn ngàn năm
Từ “chia ngọt, sẻ bùi”, “lá lành đùm lá rách”
Từ “ bí, bầu” bước ra trong ca dao, cổ tích…
Từ truyền thuyết “Mẹ Âu Cơ” đến chàng “Thánh Gióng”…
Mỗi người là một chiến sỹ tiến công
Mỗi thôn, xã, làng… một pháo đài chống dịch
Cả nước là một mặt trận…
Ta đang thắng. Và ta sẽ thắng
Đất nước này nhất định sẽ nở hoa
Cuộc chiến đấu dẫu còn nhiều gian khổ cam go…
Nhưng ta tin. Ta tin ở lòng Dân, ý Đảng
Giặc Covid phải đầu hàng, câm lặng…
Ngày khải hoàn sẽ chẳng còn bao xa
Mùa xuân lại về trên đất nước Việt Nam ta!
ĐẶNG QUANG VƯỢNG
RU CON THỜI COVID
À ơi hãy ngủ đi con
Mẹ trong tâm dịch, cha còn đi ca
À ơi con ngủ với bà
Hãy ngoan như có mẹ cha thường ngày
À ơi con ngủ cho say
Thương con xa cách vòng tay mẹ hiền
Sinh ra dịch dã liên miên
Nụ cười con vẫn hồn nhiên mỗi ngày
À ơi mí mắt cha cay
Thương con, nhớ vợ biết ngày nào nguôi
Mẹ trong bệnh viện cứu người
Tiết trời nóng bức nụ cười cũng đau
À ơi con ngủ cho lâu
Có cha đây vẫn ấm câu ru hời
Cha thương con lắm con ơi
Chưa đầy tuổi mụ thiếu hơi mẹ rồi
Ru con lòng những bồi hồi
Nhớ em tâm dịch mồ hôi ướt đầm
Nơi xa em hãy bình tâm
Nhớ con đừng mãi khóc thầm nữa nha
À ơi, à hỡi, ơi à…
Ru con, ru vợ, ru ta mỗi ngày.
NGUYỄN XUÂN ĐẠT
KÝ ỨC TRƯỜNG XƯA
(Tưởng nhớ L.T.N niên khóa 1962 – 1963)
Tôi có nhiều năm trên bục giảng
Bụi phấn bay trắng tóc bây giờ
Nửa thế kỷ vó câu bay chớp mắt
Về thăm trường cũ đứng ngẩn ngơ…
Nhớ tiếng trống trường đầu tuần giục giã
Sớm chào cờ vang khúc “Tiến quân ca”
Các em gái xếp hàng vào lớp
Tóc buông dài duyên dáng nết na
Tiết giảng văn “Kiều bán mình” chua xót
Nàng dứt tình… giọt lệ chứa chan
Đạo làm con nặng lòng chữ “hiếu”
Nữ nhi xưa tủi phận hồng nhan…
Nhớ Tết trồng cây – thầy trò cuốc đất
Chọn giống, ươm cành, cây tốt vượt lên
Rồi các em như đàn chim ấy
Tung cánh bay trên đất nước trăm miền
Trong đời tôi có thể nào quên được
Những mùa hoa phượng cháy sau lưng
Còn nhớ mãi giờ văn lên lớp giảng
Kiểm tra bài em – má đỏ tưng bừng…
Ngày Nhà giáo qua thăm trường cũ
Đồng nghiệp xưa ai mất, ai còn?
Nửa thế kỷ thầy trò bao thế hệ
Trường Hạc Trì in một dấu son (*)
Bao nhiêu viên phấn đã mòn
Vẫn còn màu áo nâu non dịu dàng
Bây giờ trường lớp khang trang
Có ai nhớ chuyến đò ngang nghĩa tình?
Hóa ra mình tự hỏi mình
Nhớ em, nhớ cả bóng hình trường xưa…
KIM DŨNG
(*) Trường cấp II Hạc Trì thành lập năm 1946 ở Cao Xá. Năm 1956, trường chuyển về huyện Hạc Trì (cũ) đóng ở xã Minh Nông (sau này sáp nhập về Việt Trì).
TÌNH NGƯỜI – TÌNH ĐẤT
Tôi yêu những thành tựu, kỳ công
Trên mọi miền quê hương Đất Tổ
Bóng dáng đẹp, vóc tầm rạng rỡ
Tôn hình dung, cảnh sắc trung du
Nơi Tổ tiên lập quốc thuở xưa
Nơi dân tộc ngàn đời kiêu hãnh
Nơi con cháu tiếp Trăm Ba mươi năm lập tỉnh
Muôn vạn thăng trầm vẫn vững bước đi lên
Mỗi kỳ công cùng thắng cảnh thiên nhiên
Từng thấm máu, mồ hôi và nước mắt
Hàng triệu người chiến đấu hy sinh
Cùng dựng xây trải bao năm tháng
Đánh vật với trời quên dãi dầu mưa nắng
Để những công trình nở rộ như hoa
Rạng rỡ bốn mùa đẹp tươi trời đất
Dáng vươn mây, gió ngân, cây hát…
Tôi lặng đứng bao lần đưa ánh mắt
Ngỡ như mình đang ở trong mơ
Tình yêu dậy, con tim náo nức
Sóng cuộn dâng nhịp nhịp vỗ bờ
Ngỏ sao hết nỗi niềm tha thiết
Với tình người tình đất nơi đây
Nơi tôi trọn một đời gắn bó
Trĩu yêu thương năm tháng vơi đầy!
PHAN CHÚC
ĐÊM VIỆT TRÌ
Việt Trì yêu lắm về đêm
Dòng sông dát bạc êm đềm chảy xuôi
Ồn ào cũng lắng sâu rồi
Bớt xô bồ giữa dòng đời bon chen
Căn phòng khép những ánh đèn
Mặt trời như ngủ ở trên cao tầng
Thoảng hương hoa sữa lâng lâng
Tình yêu mơ mộng như vầng sáng xanh
Dịu dàng gió động mành mành
Gió qua ngõ nhỏ rung cành cây cao
Như thời tuổi trẻ khát khao
Tận cùng hào phóng dâng trào qua đêm
Sương rơi mái phố ướt mềm
Thấm vào hoa cỏ càng thêm xanh rờn
Việt Trì chào đón ánh dương
Phố như rũ hết bụi đường hồi sinh…
GIANG CHÂU
TRẦM MẶC
Biết anh thích màu đen
Em liền mang váy trắng
Biết anh thích màu nắng
Em liền làm mưa giông
Không phải là mùa đông
Mà lòng anh băng giá
Không phải là sỏi đá
Mà lòng anh nát tan
Biết ngày mới đã sang
Sao nỗi buồn không dứt
Không dao nào cắt đứt
Những rối vò trong tim
Nói gì giữa lặng im
Trong màu đêm đen đặc
Cả núi cao trầm mặc
Chìm vào đêm thinh không…
NGUYỄN HẢI YẾN
HAI DÒNG SÔNG
Hãy ngắm quê ta một buổi chiều
Xem dòng sông đẹp biết bao nhiêu
Trong ánh hoàng hôn buông vàng nhạt
Lấp lánh mặt sông tựa nhiễu điều
Em nhỉ quê mình hai dòng sông
Tụ hợp về đây nước hòa dòng
Thiên nhiên khéo vẽ nên huyền thoại
Lưu giữ muôn đời ngã ba sông
Anh như dòng nước sông Hồng đỏ
Mang nặng phù sa hiến cho đời
Xây cho nguyên vẹn tình đôi lứa
Mà nỗi mong chờ không hề vơi
Còn em như thể nước dòng Lô
Thăm thẳm trong xanh tháng năm chờ
Mải miết luyện rèn nên sự nghiệp
Vẫn còn thương nhớ, vẫn còn mơ
Tình ta như thể hai dòng sông
Cùng chảy về đây để hòa dòng
Thiên nhiên cảnh sắc trời ban tặng
Ghi đậm mối tình: Ngã ba sông
Sông nước đầy vơi vốn lẽ thường
Lòng người sâu nặng nỗi yêu thương
Mát ngọt xanh trong tình đôi lứa
Hòa chung dòng chảy với quê hương.
VŨ ĐÌNH KHUYÊN
VÒNG QUAY THẾ KỶ
Vòng quay một trăm năm
– một thế kỷ
Chớ có mong
hoan hỷ kiếp người
Chớ có mong mình
vĩnh viễn ai ơi!
Vòng quay một trăm năm
Sớm nắng
chiều mưa
hưng phế
Đất thay da
nhà đổi chủ
Biển đời
nhân tình thế thái
trắng đen
Đêm tối
sao rơi
Ban ngày
gió bụi
Mong được làm con chim hót
gọi bình minh
Bay lên trời cao
rồi hoà vào cát
Vòng quay một trăm năm
viên mãn một vòng đời!
Một thế kỷ nữa
vòng quay
Một thiên niên kỷ nữa
vòng quay
Bao cuộc đời nữa
vòng quay.
TRIỆU HỒNG
VỀ BẾN HẠC
Kể từ hơi ấm cỏ may
Bồi hồi bến Hạc chiều nay tìm về
Vẫn thuyền vẫn bến ven đê
Con tàu neo đậu cận kề thuyền em
Sóng duyềnh nên phải ngả nghiêng
Vai tôi em vịn kề bên mỉm cười…
“Một chòm cỏ mọc phơi phơi”(*)
Ngàn dâu xanh nhớ một thời tầm tang
“Dòng đào, dòng biếc” mênh mang
“Nước đen, nước bạc”(*) mơ màng non xanh
Ước gì em đến cùng anh
Vào chùa niệm Phật lòng thành dạ thưa
Xuống thuyền lại nhớ bến xưa
“Ngã ba Hạc phú”(*) như vừa đây thôi
Đã qua bao khúc lở bồi
Ba sông hợp lại thành lời nước non
Câu chờ một dạ sắt son
Để cho câu đợi, vuông tròn từ đây
Tôi về bến Hạc chiều nay
Tìm em thuở ấy cỏ may có còn?
NGUYỄN KHẮC THÔNG
(*) “Ngã ba Hạc phú” của Quận công Nguyễn Bá Lân (1701 – 1085) triều vua Lê Hiển Tông.
TRÒ CHUYỆN CÙNG CÂY
Những cây xanh được sinh ra từ ngàn năm
Đã tạo nên non sông đất nước
Cây nơi biên cương địa đầu Tổ quốc
Cây ở đảo xa khắc nghiệt, kiên cường
Cây sinh sôi, giúp sự sống con người
Nhưng có nơi rừng vàng máu chảy
Ngàn cây đổ tiếng đau thương kêu cứu
Lũ lụt tràn về nhà cửa tan hoang
– Hãy cứu chúng tôi!
rừng cây thảm thiết kêu
Bình minh về cây lại hồi sinh
Những chiến sĩ trồng rừng ra trận
Đất nước có thêm
một triệu cây,
ngàn triệu cây
những cánh rừng bát ngát…
Sự sống lại tươi xanh
trên Trái đất này.
ĐOÀN HẢI HƯNG