BÓNG THỜI GIAN
Kính tặng Trường THPT Hạ Hòa
Sáu mươi năm, trở lại trường
Cao tầng lộng gió… muôn phương tụ về
Ngỡ là lạc chốn cõi mê
Thênh thang trường mới tứ bề khang trang
Đâu rồi bóng dáng thời gian
Cái thời xưa ấy cơ hàn… yêu thương
Nứa tre, mái lá nên trường
Sắn khoai, dưa muối mà thương nhau cùng
Đêm đông rét cắt, bão bùng
Chăn chiên co quắp… gạch nung qua mùa
Sớm khuya, đèo dốc, nắng mưa
Nuôi trong con chữ ước mơ tuổi hồng
Thầy trò chung sức chung lòng
Sẻ chia… đầm ấm vui trong một nhà
Sáu mươi năm ấy trong ta
Bóng thời gian mãi chẳng nhòa, phôi pha!
Hội trường ta lại gặp ta
Tình thầy, nghĩa bạn mặn mà thương yêu
Buồn, vui cái tuổi xế chiều
Thời gian nhuộm trắng, muối tiêu… mái đầu
Còn bao nhiêu nữa… hội sau?
Qua rồi cái tuổi “qua cầu gió bay”
Tiệc vui tếu táo vơi… đầy
Rưng rưng ngấn lệ… nhớ ngày đạn bom
Nào ai mất… những ai còn?
Quần nâu, áo vải, lối mòn dẻo dai
Ánh đèn mờ tỏ… đêm dài
Thắp lên ngọn lửa trong ai, ngày về!
NGUYỄN ĐÌNH VỴ
NHỚ TRƯỜNG
Sáng nghe vọng tiếng trống trường
Ngẩn ngơ tìm lại con đường thân quen
Con đường nhỏ chứa bùn đen
Lần đi từng bước mon men tới trường
Mà sao giờ vẫn vấn vương
Lớp trường, sách vở, tình thương tràn đầy
Thầy xưa, bạn cũ đâu đây
Lớp nơi sơ tán dưới cây lá rừng
Nhớ sao ngày ấy rưng rưng
Cũng ngày nhà giáo trò mừng tặng hoa
Trên đường trò hái chiều qua
Hương rừng còn đậm mặn mà hương quê
Xa rồi vẫn nhớ không quên
Tình xưa mộc mạc mà nên tình đời
Bây giờ dù ở muôn nơi
Khi nghe trống vọng không nguôi nhớ trường.
TRIỆU ĐẤU (Nguyên Hiệu trưởng
Trường THPT Hạ Hòa 1979 – 2000)
TRỞ LẠI TRƯỜNG XƯA
Tôi trở lại trường xưa
Sau bao năm xa cách
Ngày tôi đi, lớp còn lợp vách
Nay trở về tường gạch đỏ tươi
Tôi ngỡ ngàng muốn gọi: Trường ơi!
Người quá khác để lòng tôi nao nức
Lúc ở trường còn bao ngơ ngác
Nay trở về ấm áp bao nhiêu
Cho tôi lần tìm những gương mặt kính yêu
Thầy cô còn đây, mái đầu điểm bạc
Duy chỉ có ánh mắt thầy là không bao giờ khác
Vẫn dịu dàng đôn hậu như xưa
Tiếng trống trường điểm báo buổi tan trưa
Từng tốp học sinh ùa qua ô cửa
Các em ơi nhanh chân chút nữa
Cho tôi được nhìn những ánh lửa tương lai
Trường của tôi những ngày mai sẽ tới
Sẽ khang trang hơn phút giây này
Mỗi ô cửa vang tiếng cười câu hát
Người xa về, lòng dào dạt niềm vui…
Bao năm qua, tôi đã lớn lên rồi
Với trường xưa vẫn còn bé bỏng
Hạnh phúc vô cùng khi mang trong mình lẽ sống
Mái trường này chắp cánh buổi tôi đi!
HÀ THU HƯƠNG (Nguyên giáo viên môn Ngữ văn
Trường THPT Hạ Hòa 1987 – 1991)
THẦY ƠI!
Ngày mai chúng con đi xa
Mùa hạ nhạt nhoà nắng lụa
Chú ve trên cành phượng úa
Cô đơn ngồi khóc một mình
Ngày mai chúng con đi xa
Thầy đã già đi một tuổi
Thương lũ học trò dong duổi
Tóc thầy mỗi buổi bạc thêm
Phượng hồng đã thắp lửa lên
Đốt cháy nỗi niềm con trẻ
Phượng cứ vô tình như thế
Thầy ơi! Không thể… sao thầy?
Nắng vẫn rơi đầy lối nhỏ
Ngày xưa có đám học trò
Tan học vui đùa trên cỏ
Bây giờ các bạn ở đâu?
Buổi học cuối cùng trôi mau
Có đứa giấu thầy ngồi khóc
Biết đâu lòng thầy biển rộng
“Trò ơi đừng khóc nữa em”
Bỗng cảm thấy mình bé nhỏ
Vụng về lau mắt không khô
Buổi học cuối cùng như thế
Thầy ơi ! Con sẽ nên Người.
NGUYỄN THỊ THU HÀ (Học sinh lớp A4 khoá
Trường THPT Hạ Hòa 1998 – 2001)