Tigon Tím
Phải chi…!
Phải chi anh đừng đến
Trái tim em chẳng đau
Phải chi anh đừng đến
Mi chẳng vương nét sầu
Phải chi ngày hôm ấy
Trời đừng đổ cơn mưa
Thì đường về bên đó
Đâu lỡ một chuyến đò
Phải chi anh đừng nói
Lời yêu em đắm say
Thì giờ mình đâu phải
Chất chồng nỗi chua cay
Cho em được một lần
Khóc tình yêu dang dở
Tiễn đưa một cuộc tình
Về thương miền mây gió
Rồi mai ngày nơi đó
Cánh cửa ai bước vào
Sẽ không bao giờ có
Ai yêu anh đắm say
Chiều nay gió heo may
Quay đầu ta bước tiếp
Buông tay ta từ biệt
Ta với ta từ đây…
Tg.T
NGUYỄN KHẮC BÌNH
Ngày cuối năm
Có chuyến tàu mang tên trở về
Vẫn âm thầm gọi miền xa nhớ
Bỏ lại phía sau bộn bề trăn trở
Bánh xe thời gian cứ dần trôi
Ngày cuối năm mùa cũ dần vơi
Không nỡ chạm vào tờ lịch cuối
Sau mong manh sẽ là năm mới
Và mọi điều mãi của ngày qua
Sương gió phủ bạc mái tóc cha
Nỗi lo toan ủ đầy đôi mắt mẹ
Mảnh đất quê nuôi ta thời thơ bé
Ngày cuối năm thèm được trở về
Vòng tuần hoàn khép lại thời gian
Gói ghém lại những gì xưa cũ
Ngày chạm đáy năm buồn vui đi ở
Gạch nối thời gian sương khói giao mùa.
N.K.B
Nguyễn Ngọc Cẩn
Tết quê
Rời xa phố thị phù hoa
Mình về đón Tết quê nhà cùng anh
Xuân sang lộc biếc đầu cành
Đào mai hé nụ mình dành tặng nhau
Trời xe tình thắm trầu cau
Cho ai duyên thắm sắc màu… Xuân tươi!
Bởi xuân
Xuân về cánh én chao nghiêng
Nắng hồng mật ngọt tháng giêng tặng người
Hoa Xuân lúng liếng mắt cười
Vườn Xuân rộng lối đón mời… khách thơ!
Bởi Xuân ta mãi dại khờ
Vì Xuân vẫn đợi, vẫn chờ, vẫn mong!
Không đề
Bầu trời trong vắt tiếng chim
Ô kìa Xuân đã đi tìm lộc xanh
Long lanh sương giọt đầu cành
Nàng Xuân đã đến long lanh mắt cười.
N.N.C
Hà Thành
Quay mãi vòng xưa
Hai mốt năm mới trở lại xóm Chuôi
những em bé mắt tròn xoe lạ lẫm
Kể từ khi em làm dâu xóm Hắm
cọn nước quay cần mẫn dưới khe sâu
Khả Cửu hôm nay đã có nhà lầu
kỷ niệm ngày thơ nào thôi kẽo kẹt
Nhớ đến nao lòng một thời xóm Rét
bếp lửa nhà sàn
hy vọng bừng lên…
Hai mốt năm nhớ nhớ, quên quên…
mặc áo Cóm sao giờ em thấy ngượng
Ai đã khóc cho tiếng chày Đâm đuống
sợ mai một dần
hồn phách của Ông Cha
Lướt trên cầu qua suối với xe ga
Internet thu địa cầu gần lại
Gần nửa đời: ngọt ngào, tê tái…
cọn nước lặng thầm
quay mãi mãi vòng xưa…
H.T
Đặng Quang Vượng
Người đàn bà bán hoa
Chị gánh cả mưa nắng, ruộng đồng
Những bông hoa theo chân ra thành phố
Hoa đây! Hoa đây!
Tiếng chị chìm vào gió
Lặng im
Chợ hoa mỏi mắt người xem
Chiều Ba mươi mưa đan chân bước
Tấm áo mỏng đôi vai cũng mỏng
Chị như cò bợ cơn mưa…
Mấy bà quần lượt áo là
Dắt con đi sắm hàng Tết
Người cười làn môi đỏ chót
Chị như cây đứng giữa đồng
Lẳng lặng có người đàn ông
Mua hết gánh hoa của chị
Ngoài kia Tết về đầu ngõ
Người về gánh cả mùa xuân.
Đ.Q.V
NGUYỄN PHÚC NGHỊ
Vẽ bạn
(Tặng N.V)
Không phải tóc tai không chịu sửa
Không phải áo quần thợ chẳng biết may
Giầy khủng ra đường cùng mũ phớt
Túi trên, túi dưới hệt ông Tây
Phân khối lớn, đường xe như xé gió
Cuộc vui nào, thoắt đến lại thoắt đi
Thơ bạn viết cứ hoang hoang lạ
Cuối thu còn “Thắp lại mùa tôi”
Thị xã không ai không biết bạn
Cần gặp ư? Hỏi các cháu học sinh
Thầy dạy toán làm thơ lạ lắm
Biên độ mở ra… nhịp vẫn tình.
N.P.N
(*) “Thắp lại mùa tôi” là tên tập thơ của tác giả Nguyễn Vĩnh.
NGUYỄN VĂN HIỀN
Ông ra thăm cháu
Ông đã kề tuổi tám mươi
dáng đi, giọng nói mang theo
một miền quê không lẫn được?
Bước vào nhà thấy im lặng quá
mỗi cháu đang dán mắt vào chiếc điện thoại di động
ông ngỡ mình đến nơi xa lạ?
Bữa cơm chiều
thưa vắng lời mời
các con, các cháu cắm cúi ăn
vừa nhìn vào điện thoại…
Ông thấy mình thừa ra lạc lõng
muốn cố níu gia phong
mà hiện đại như một cơn bão…
N.V.H