LÊ HUY NGỌ
Nhớ về đất Tổ
Đêm nằm chưa ngủ
Nghe tiếng hát ru
Miền quê Trung du
Nghe rồi không ngủ
Ba chục năm trời
Sớm chiều mưa nắng
Đã xuân nào vắng?
Ngày giỗ Tổ Tiên
Dẫu xa đất Tổ
Lòng còn vẫn nhớ
Lễ hội đầu xuân
Núi sông vang vọng
Rằng còn vẫn nhớ
Xoan Ghẹo quê mình
Giọt đọng lung linh
Đón dân trảy hội
Rằng còn vẫn nhớ
Nhộn nhịp bàn chân
Muôn triệu cháu con
Quây quần Mộ Tổ
Rằng còn vẫn nhớ
Ở nơi Đền Hạ
Bà mẹ Âu Cơ
Sinh hạ trăm con
Ai người lên rừng
Ai người xuống biển
Làm hạt phù sa
Bồi đắp quê nhà
Mỗi bước đi xa
Ngoảnh nhìn bậc đá
Năm tháng phôi pha
Nhưng lòng không xa
Nặng lòng tri ân
Thắp một nén hương
Với nỗi nhớ thương
Hướng về đất Tổ.
L.H.N
NGUYỄN VĨNH TIẾN
Sao chúng ta không về nông thôn?
Cùng quây quần bên nồi cơm nóng
Vườn ao chuồng, đi dưới trăng thấy bóng
Tre, lúa, sông còn nghe thấy tiếng reo…
Sao chúng ta cứ chê nông thôn nghèo?
Khi đầy ắp tiếng trống vào mùa hội
Trẻ con đi học chỉ cần đi bộ
Con đường làng vẫn rất quanh co…
Chúng ta sẽ không tốn tiền mua xăng
Và cũng không tự làm mình ô nhiễm
Chúng ta cũng không cần có nhiều điện
Ngày mặt trời đêm vẫn mặt trăng…
Chúng ta sẽ không bị mất thăng bằng
Không phải leo trèo khối bê tông ngột ngạt
Gia đình không phải tản mát
Mỗi người ôm một đống lo toan
Lo đi đường không được bình an
Bởi va chạm là cãi nhau lập tức
Lo tiệc tùng trong đèn màu sáng rực
Sau những bốc đồng là vực thẳm cô đơn
Khói bụi nhiều hơn, sống cũng chật vật hơn
Mua cái nhà hai mươi năm trả góp
Lẽ ra có thể tự xây trong một hai năm
Rồi thời gian còn để đọc và sáng tạo…
Cuống cuồng tham lam, cuống cuồng thô bạo
Rồi cuống cuồng đi Thiền với Spa
Các thầy tu cũng chẳng tĩnh như bông hoa
Mà cũng cuống cuồng đi về như gió…
Sao lại cố bê tông nốt đồng cỏ?
Sao lại muốn thiên nhiên thành những
thành phố lạnh lùng?
Sao sân si tiếp tục sinh muộn phiền
Và cổ suý cho những giá trị ảo?
Đã bao thập niên ăn làm như thế
Sao không ngồi đốt lửa bập bùng ở quê
Rồi tĩnh tâm tìm một lối về
Với nông thôn đang xác xơ lạnh lẽo…?
Càng chạy sẽ càng đuối sức
Càng bơi sẽ càng tắt hơi
Bao nhiêu sâu lắng trên đời
Có bao giờ đọng ở nơi ồn ào…?
Chuồn chuồn chết rụng giữa ao
Gió đưa cái xác dạt vào bụi khoai…
N.V.T
TRẦN THỊ LƯU LY
Trung du
Chạm vào trung du vòng bánh xe đầu tiên
Viên sỏi cằn đầu tiên văng vào tiềm thức
Đất đỏ quê cha đỏ trong từng thớ thịt
Giọt mật nuôi mình ngọt xuống gót chân
Mười hai phiến cọ non xoè bung từ gốc già lên ngọn thời gian
Đọt cỏ gianh thơm chuồn chuồn nhấp gọi
Ngũ sắc bồng bềnh hương hoa cổ tích
Lá sắc tay mềm mẹ nhắc mải quên
Ta lớn trong mắt người cơm áo bạc nỗi lo
Đất trung du cằn, nước chảy xuôi tìm về miền khác
Heo hút khói lam lần mò vào vui buồn quên nhớ
Nụ cười vùi âm ỉ tàn tro
Lịch sử cắn răng nhè ra hơi khói sương phủ chiều mờ mái cọ
Bủ trở tay thềm nhà hong nắng ứa
Nếp thời gian hằn mặt nước sông Thao
Vân đá lát sân ga mòn dấu chân người những chuyến ly quê
Nỗi nhớ trung du gửi lại tán bàng xanh mải miết
Trung du đá ngân nga từ tiền kiếp
Trung du trăng mê man dàn ngợp mây trời
Trung du suối như lòng ta í a biển lớn
Trung du gửi ba-zan hồng ấm gốc lúa bờ ngô
Mùa vàng từ ý nghĩ thành thảo thơm trong bát
Cái bát nhân gian không đổ vỡ bởi từ trường trái đất bao giờ
Vườn đêm trở mình giữa hai nhịp còi tàu khuya khoắt
Trái lỗi thời rụng rồi, trái chín tiếp đượm hương
Ta có thành người ta, mây trên trời ngũ sắc
Ai thấy tên mình treo vòm lá biếc trung du.
T.T.L.L
Nguyễn Đình Xán
Bác Hồ với nhà thơ Huy Cận
Người nhờ ông thảo mấy lá thư:
Bức thứ nhất, Bác sửa gần hết
Bức thứ hai, Bác sửa một nửa
Bức thứ ba, được Bác giữ nguyên!…
Được giao làm Bộ trưởng, ông hỏi Bác:
Xin Cụ bày cho cách làm việc!
Bác trả lời: Dân trao làm Chủ tịch
Bác chưa quen vì đã làm bao giờ
Cứ vừa học vừa làm, cùng giúp nhau tiến bộ!…
Đọc tập thơ của ông, Bác nhận xét:
“Bài hay xen lẫn với bài vừa…”
Ở bên Người, thời gian thoi đưa:
Biết tự học, tự rèn để mau tiến bộ
Biết tự mình rũ bỏ mọi riêng tư
Để vì Nước, vì Dân, suốt đời phục vụ!…
N.Đ.X
Trần Thị Nương
Bài thơ dâng Đảng
Khi chào đời
Bàn tay Người xòe tia ấm mặt trời
Đón con vào ánh sáng
Con tập đi qua bậu cửa nhà mình khó nhọc
Qua viên sỏi gầy vô thức ngoài sân…
Qua tháng năm giông tố, tảo tần
Bếp lửa đầu đời còn theo con cháy mãi…
Người dắt con thuở đất nước ngàn cân treo sợi tóc
Hóa thành trời xanh Độc lập
Máu và mồ hôi của bao người đã khuất
Còn rưng rưng trong mỗi giọt đàn bầu…
Người dắt con qua cuộc bể dâu
Dắt đất nước mình cùng gậy tầm vông
Và câu ca dao qua thời nô lệ
Như cây tre Việt Nam
Biết xé dọc thân mình làm chiếc nôi nhỏ bé
Nâng mọi cuộc đời
Sâu lắng mãi lời ru
Người đón con qua thế kỷ như mơ
Nơi mặt đất nở hoa còn ngầm bao bom đạn…
Lòng bao dung
Bốn phương trời thành bạn
Mảnh đất nghèo xưa trĩu hạt xuống bây giờ
Ngày lại ngày xanh thẳm ước mơ
Người đã đổi đời con
Người đổi đời Đất nước
Câu thơ viết như con tằm rút ruột
Dâng Người
Năm tháng sắt son
Suốt cuộc đời chập chững trước sân con
Đi suốt chặng đường dài
Nhớ mãi về nơi mình chập chững…
Con yêu Người khát khao cháy bỏng
Người là lửa nồng nàn khuya sớm
Là đức tin thánh thiện
Là mặt trời tỏa sáng
Bước con đi!
T.T.N
ĐỖ XUÂN THU
Mốc son mới
Khắp làng quê, phố xá những ngày này
Niềm phấn khởi rạng ngời trong ánh mắt
Ai cũng mừng vui, cũng hân hoan, háo hức
Đại hội Đảng tưng bừng khắp nơi nơi
Khẩu hiệu, cờ bay, hoa phượng đỏ rợp trời
Lúa chín vàng, vải xoài sai trĩu quả
Mùa bội thu, chim ríu ran, vui quá
Ai hát bên đồi trên nền nhạc ve ngân
Nông thôn mới cùng đô thị văn minh
Đảng Bác dẫn đường cuộc đời vui phơi phới
Dân trao gửi niềm tin mong chờ Đại hội
Quyết sách nào đột phá để đi lên?
Trách nhiệm, tự hào, vinh dự đảng viên
Với Nước, với Dân, với tương lai Tổ quốc
Mỗi Đại hội một mốc son tiến bước
Lộng gió cánh buồm thuyền cách mạng ra khơi
Chặng đường mới, nhiệm kỳ mới tới rồi
Nhiệm vụ mới viết nên trang sử mới
Đoàn kết, kỷ cương, chớp thời cơ vận hội
Thành công, thành công, lời Bác dạy ngân vang…
Đ.X.T
BÙI VĂN PHẨM
Với Đảng mùa xuân
Tuổi 20 tôi bước chân vào Đảng
Nghe con tim thổn thức trước mùa xuân
Như hoa hướng dương luôn vươn về phía nắng
Lời hứa trước Đảng kỳ tôi ghi mãi trong tâm
Đảng ra đời đã Chín mốt năm
Dân mất nước thành Tự do – Độc lập
Nước đói nghèo thành ấm no, hạnh phúc
Cùng năm châu hội nhập hướng tương lai
Xuân lại về làm xao xuyến lòng ai
Trước những cánh đồng vừa xong chuyển đổi
Trước những vụ mùa sản lượng tăng gấp bội
Thành thị, nông thôn đang đổi mới từng ngày
Đảng lãnh đạo nhân dân tay nắm chặt tay
Làm hồng lên những mái trường đang học
Tiếng máy reo rộn các khu công nghiệp
Công nhân tưng bừng, nhộn nhịp vào ca
Đảng là mùa xuân cho mỗi chúng ta
Cho mỗi cuộc đời, cho dân tất cả
Đảng với dân đã đơm hoa sai quả
Với Đảng lời thề, tôi ghi mãi trong tim.
B.V.P
Nguyễn Quang Thuyên
Về làng
Lâu lâu mới ghé thăm làng
Thăm con đường cũ thăm hàng cây xưa
Một thời tắm nắng gội mưa
Bồi hồi cứ tưởng như vừa hôm qua
Sân đình mát rượi bóng đa
Líu lo chim hót xóm xa ngõ gần
Lung linh đầm nước trong ngần
Mênh mông sóng ngợp đầy sân lúa về
Sáo diều réo rắt trên đê
Nương chè vút gió trưa hè mênh mang…
Lâu lâu mới ghé thăm làng
Con đường trải nhựa bên hàng cây xưa
Tường xây chen lối rào thưa
Nhà ai cao ngất… chắc vừa mới xây
Giăng giăng khói tỏa… mây bay
“Khu công nghiệp mới” đêm ngày xe qua
Người vào chen lối người ra
Bộn bề hàng, quán, xóm xa ngõ gần
Đàn chim ngơ ngác đầu sân
Gió về lạc lối… tần ngần, ngẩn ngơ…
Làng xưa như một áng thơ
Làng nay như một giấc mơ đượm nồng
Bâng khuâng lòng tự nhủ lòng
Ước gì… quyện áng thơ cùng… giấc mơ…
N.Q.T