ĐINH ĐĂNG LƯỢNG
(Hòa Bình)
Nhớ thành phố Ngã ba sông
Lâu lắm chưa về cùng thành phố
Biết Đà giang lên đó ngày đêm
Thành phố Ngã ba sông thương nhớ
Của bao người thợ lớp đầu tiên
Cùng lứa sinh viên vào xưởng máy
Tan ca dòng thợ chảy ngập đường
Nồng cay khói máy đường, máy giấy
Qua nhà máy điện áo bụi vương
Thành phố đi chung một con đường
Chung rạp Long Châu Sa đỉnh dốc
Quán Anh Vũ bờ sông đón khách
Còi tàu day dứt – lại chia xa!
Theo bè nứa ta về Bến Gót
Bên Kinh đô nhà nước Văn Lang
Những Dữu Lâu, Minh Nông, Bạch Hạc…
Xóm thợ đi về bao tháng năm
Bạn ta không ra khỏi chiến tranh
Loạt bom trúng ca đêm ngày ấy
Thành phố chưa từng im tiếng máy
Bạn tục huyền vẫn gà trống nuôi con!
Biết giờ thành phố đã lớn hơn
Những đại lộ, nhà tầng ngang dọc
Vẫn nơi cho sông về tụ họp
Những vui buồn khó nhọc khôn nguôi!
Thành phố ngược – xuôi anh và tôi
Của lớp lớp muôn đời con cháu
Chiều bên bến Đà giang yêu dấu
Muốn là giọt nước theo dòng trôi.
Đ.Đ.L
NGUYÊN HÀ
Nghe hát Xoan
Thả tâm hồn vào ba chặng
Hòa cùng Lễ hội hát Xoan
Được uống mát lành nguồn cội
Từ thuở ngàn xưa Văn Lang
Lắng trong khúc Xoan Nghi lễ
Nghinh đón Đức Vua về làng
Khúc Mời, Rước, khúc Thơ nhang
Cầu xin nhà Vua giáng phúc
Ban cho no đủ bình an
Cùng màn múa hát rộn ràng
Theo nhịp tầm, vông của trống
Hình như là ta bắt gặp
Vua Hùng hòa với dân gian
Trải tâm hồn đến mênh mang
Ngân theo bấy nhiêu Quả cách
Hiện lên hào kiệt, thánh nhân
Giúp phù dựng xây làng – nước
Nồng say sắc hương cảm xúc
Bốn mùa Xuân, Hạ, Thu, Đông
Nghe tiếng tách vỏ chồi xanh
Thấy vị ngọt đòng ngô, lúa
Hương bưởi, hương hồng chín đỏ
Khoai vùi thơm cả heo may
Ngút xanh đồi chè, rừng cọ
Sông Thao cá nhảy thành bầy…
Ấm áp không gian sum vầy
“Tứ dân” lạc quần nông nghiệp
Các nghề đánh bắt, nuôi trồng
Thủ công, bán buôn, dạy học…
Làm nên phồn thịnh cho làng
Rồi hồn tan vào chứa chan
Với giao duyên Xoan đôi lứa
Thử tài câu Huê đố chữ
Trao duyên Bợm, Đúm đưa tình
Phồn thực cứ bừng bừng sinh
Xoan bốn nghìn năm đất nước.
N.H
NGỌC KHUÊ
Mùa hoa Lê Ki Ma nở
Năm tôi chào đời
Chị hóa thành liệt sĩ
Nơi Hàng Dương chị nằm yên nghỉ
Sóng vỗ về ru giấc ngàn thu…
Chị Sáu ơi!
Người nữ tử tù
Vững niềm tin dưới cờ Cách mạng
Tuổi đời trẻ tâm hồn trong sáng
Trong ngục tù chị hát “Tiến quân ca”
Chị rất yêu
Mùa hoa Lê Ki Ma
Yêu đất nước đến giây phút cuối
Giặc bịt mắt chị giật phăng từ chối
Họng súng thù – chị nhìn thẳng hiên ngang…
Tôi lớn lên
Những bài học không quên
Lòng dũng cảm khí phách người Cộng sản
Bao chiến sĩ coi thường súng đạn
Sẵn sàng hy sinh vì Tổ quốc muôn đời…
Sáu hai năm – ca khúc để đời
Mùa Lê Ki Ma nở.
N.K
GIANG CHÂU
Đồng chiêm trũng
Ruộng dọc, ruộng ngang
bậc thang trầm tích
mẹ đi cuốc đất, chân dẫm cây sào
đó là cái phao, làm đà mẹ đứng
bao năm chịu đựng
xói lở triền đồi
nơi giọt mồ hôi
lặn vào mơ ước…
Mẹ bổ nhát cuốc
cỏ, rạ vùi sâu
ấm nóng miếng trầu
tay vùi dảnh mạ…
Cuộc đời tất tả
Ngọn lúa nơi này
Nỗi buồn đắng cay
Niềm vui thắc thỏm
Màu vàng nhẹ nhõm
dâng lên ngang trời
ta đã nên người
từ đồng chiêm trũng.
G.C
Nguyễn Xuân Ngọc
Qua sông Đuống
Đã một lần cùng em qua sông Đuống
Gặp Làng Hồ khắc gỗ ven đê
Dòng cứ xuôi mà lòng không hẳn thế
Đọng lại hồn dân tộc bức tranh quê…
Này: tranh lợn… tranh gà… no ấp quá
Ôm “Vinh hoa”, “Phú quý” về nhà
“Đám cưới chuột”, “Hứng dừa”… triết lý
“Đánh ghen” – kìa, một mối tình si!
Nghệ nhân kể nghề làm tranh hồ điệp
Thấy ngậm ngùi kẻ ở người đi
Chuyện em kể… ngày xưa… đứt chỉ…
Sông Đuống trôi vừa chạm bến xuân thì!
Người cứ đẹp ngọc ngà trong lụa
Ai mơ làm nắng gió Hà Đông?
Làng quê cũ như lời mời rủ
Hẹn một ngày anh đưa em sang sông…
N.X.N
NGUYỄN HƯNG HẢI
Từ Điện Biên tới biển
(Trích Trường ca “Từ Điện Biên tới biển”)
…
Chương 8
ĐIỆN BIÊN PHỦ TRÊN KHÔNG
Tướng Giáp bao đêm không có nhà
Còi báo động rú từng hồi dựng tóc
Hầm trú ẩn khoét sâu vào lòng đất
Như chiến hào Điện Biên !
12 ngày đêm
B52 rải bom vào tiếng đàn
Rải bom vào cột cờ Hà Nội
Trời cao chấp chới những con ma !
B52 vừa ném bom ngoài ga
B52 vừa làm sập bệnh viện
B52 tắt tiếng đàn đang tự truyện
Hú dài, cắt đứt mọi lời ca
Cắt đứt làm sao được máu mủ ruột rà
Hai phía cây cầu bắc qua hai thế kỷ
Sinh ra trong tiếng bom B52 tiếng khóc phải nín lặng
Không có ánh đèn nào
Dù chỉ là một con đom đóm
Con đom đóm từng soi đường trên khắp dải Trường Sơn
Hà Nội – trái tim của cả nước bị trúng bom
Khắp thân thể máu dồn về tiếp máu
Con chim sẻ đêm mưa không chỗ đậu
Cái hốc gạch đâu rồi, tan nát phố Khâm Thiên
Khuấy đảo cả đêm
Trời Hà Nội không lúc nào yên tĩnh
Những vùng trời B52 bay qua cũng không có lúc nào yên tĩnh
Yên tĩnh chỉ có thể là xác máy bay rơi
Tan tác không lực Hoa Kỳ từng mảnh nằm phơi
Giữa vườn đào Nhật Tân, trong Công viên Thống Nhất
Cả Hà Nội sục sôi, cả nước cùng sục sôi đánh giặc
Không có sự ngụy trang nào cho bất cứ ai !?
Rơi xuống Hồ Gươm – B52
Rơi xuống sông Tô Lịch – B52
B52 văng cả vào Quốc Tử Giám
Rơi xuống Ba Đình từng mảnh USA
Niềm tin vào chiến thắng từ đấy hiện ra
Hà Nội vừa có thêm núi đạn
Hà Nội vừa có thêm cái cáng
Hà Nội vừa có thêm bè bạn dưới mưa bom
Xin đừng nói khác đi nỗi buồn
Khăn trắng như cờ phố Khâm Thiên năm ấy
Xin đừng nói khác đi niềm vui
Xác máy bay rơi còn máu chảy!
Tướng Giáp thật lòng mình, vì chính ông nhìn thấy
Đã có bàn tay móc ngoặc chiến tranh
Tướng Giáp thật lòng mình, vì chính ông nghe được
“Phải cho Việt Nam trở lại thời đồ đá…” trước khi có thỏa thuận hòa bình !
Hòa bình không ở góc khuất bàn đàm phán
Máu bao nhiêu người lính có hồi sinh!
Máu bao người dân lành vô tội có hồi sinh?!
Giá mà tiếng đàn bịt được miệng nòng súng
Chặn đứng được bàn tay bấm nút rải bom
Hơn cả vậy, tiếng đàn đã băng bó vết thương
Đã làm dịu vết đạn xói trên bờ thành cửa Bắc
Mảnh bom B52 như vừa găm vào mắt
Của con Rồng, Tháp Bút giữa Thăng Long?
Điện Biên Phủ trên không
Điện Biên Phủ trong lòng người trở về từ Điện Biên Phủ
Tướng Giáp đang ở ngoài trận địa
Tướng Giáp đang giơ lưng che cho mọi người
Như ông từng giơ lưng trên biên giới
B52 khuấy đảo trời Hà Nội
Cả miền Bắc như bị xới tung lên
Xới tung lên cả chiến thắng Điện Biên!?
Nhưng…
12 ngày đêm
Điện Biên Phủ trên không đã đi vào lịch sử
Như chiến thắng Điện Biên đã kết vành hoa đỏ
Như chiến thắng Điện Biên muôn thuở nức lòng người
Hà Nội dưới mưa bom, mưa xác máy bay rơi
Có người lính nhặt về làm chiếc lược
Chiếc lược của một thời: “…Nếu tao không về được
Mày nhớ mang cái này về đưa cho người yêu tao!?”
Chương 9
THẦN TỐC. THẦN TỐC. THẦN TỐC…
Vẫn như đêm bên Bác ở giữa rừng
Vẫn như lúc cắm cờ trên nóc hầm Đờ Cát
Vẫn như Điện Biên Phủ trên không, Tướng Giáp,
Phải bao nhiêu Điện Biên Phủ nữa mới tới được Sài Gòn
Liệu có đoàn tụ được không, hai phía của cây cầu Hiền Lương
Bàn đàm phán đã có thêm nhiều cái thuận
Nhưng chẳng có cái thuận nào bằng lòng dân – thế trận
Cần gì phải có mặt ở Trường Sơn mới hiểu lính binh nhì!
Ông cũng chỉ là người lính binh nhì theo Bác ra đi
Theo Bác, cả đời ông chỉ nhận mình là học trò của Bác
Là Đại tướng lừng danh, thắng nhiều tướng nhất
Ông vẫn ngày ngày học cách đánh của cha ông
Điện Biên Phủ ở lòng chảo Điện Biên, Điện Biên Phủ trên không
Phải bao nhiêu Điện Biên Phủ nữa mới có thể
cắm cờ trên nóc Dinh Độc Lập
Chớp lấy thời cơ, hãy thần tốc, thần tốc, thần tốc…
Chiến thắng ở Tây Nguyên như một tiếng đàn…
Từ tiếng đàn này nối những âm vang
Các binh đoàn, quân đoàn cùng nhân dân cả miền Nam nổi dậy
Chậm trễ lúc này rất có thể sẽ lại như năm 1954
cầu Hiền Lương sông Bến Hải
Binh pháp cho ông thực quyền và sức mạnh của lòng dân
Từ thế bị bao vây chuyển sang thế phản công
Kinh nghiệm ở lòng chảo Điện Biên kéo pháo ra để phủ đầu quyết định
Mệnh lệnh từ quả tim, quả tim ông ra lệnh
Có quả tim nào cả Dân tộc không rung !?
Mang lịch sử đi cùng
Cả Dân tộc cùng ông, năm hướng tiến
Năm cánh quân như ngàn cơn bão biển
Cuốn phăng đi ba sọc ở Sài Gòn
Xin thắp hương cho nỗi buồn
Khắp một dải Trường Sơn không về được
Xin tạ lỗi trước niềm vui
Sài Gòn rợp cờ hoa, ảnh Bác
Bác cũng không về được, dù đã hẹn với Sài Gòn
Cầu Hiền Lương nối lại bằng nước mắt
Nước mắt dành cho ngày đoàn tụ mặn như là máu mấy nghìn năm
Kéo pháo ra ở Điện Biên Phủ năm nào là mưu lược tuyệt vời của ông
Lịch sử chiến tranh chưa từng có bao giờ trong binh pháp…
Nhưng chiến dịch Hồ Chí Minh đã chắc thắng nên
không thể không thần tốc
Không thể không kết thúc chiến tranh ở chiến dịch này
Chiến dịch này, có thể sẽ khép lại bao nhiêu là
thù hận xưa nay
Chiến dịch này, có thể không bao giờ lặp lại
Nhưng thần tốc khởi từ ông là binh pháp truyền đời
Không chỉ với ngoại xâm, trận mạc tự lòng người
Đã nở hoa cho Dân tộc hôm nay…
Ở đâu rồi cánh hoa ban và chiếc khăn tay
Có cùng với tiếng đàn câu thần tốc
Hãy sốc lại đội hình toàn Dân tộc
Thương Bác Hồ và Tướng Giáp nhớ đừng quên…
…
N.H.H
KIM DŨNG
Chơi diều
Tuổi thơ nhớ những buổi chiều
Rủ em ra bãi thả diều bên sông
Cánh diều lơ lửng tầng không
Vi vu tiếng sáo mênh mông biển trời
Thả hồn theo gió mây trôi
Khát khao mơ ước chân trời mở ra
Thả em vào phút thăng hoa
Hồn thơ mơ mộng bao la đất trời…
Diều em bay với diều tôi
Lên cao xuống thấp sóng đôi nhịp nhàng
Lửng lơ hai dải lụa vàng
Nghe trong tiếng sáo mơ màng tơ duyên…
Đã đành gió thổi diều lên
Coi chừng bão lại lật nghiêng cánh diều
Phải xem mưa gió liệu chiều
Đã chơi đừng để cho diều đứt dây.
K.D
KIM DŨNG
Chơi diều
Tuổi thơ nhớ những buổi chiều
Rủ em ra bãi thả diều bên sông
Cánh diều lơ lửng tầng không
Vi vu tiếng sáo mênh mông biển trời
Thả hồn theo gió mây trôi
Khát khao mơ ước chân trời mở ra
Thả em vào phút thăng hoa
Hồn thơ mơ mộng bao la đất trời…
Diều em bay với diều tôi
Lên cao xuống thấp sóng đôi nhịp nhàng
Lửng lơ hai dải lụa vàng
Nghe trong tiếng sáo mơ màng tơ duyên…
Đã đành gió thổi diều lên
Coi chừng bão lại lật nghiêng cánh diều
Phải xem mưa gió liệu chiều
Đã chơi đừng để cho diều đứt dây.
K.D
HOÀNG NHƯ HÀ
Chợ quê ngày Giỗ Tổ
Chợ quê ngày Giỗ Tổ
Gặp lại dáng ông Đồ
Mực tàu mài, bút thảo
Nhớ ông Đồ ngày xưa
Viết chữ “Tâm” chữ “Đức”
Tặng cho người vì dân
Chữ “Đồng bào” thắm thiết
Tặng cho bao người thân
Chữ “Phúc Lộc” tốt tươi
Chữ “Tổ tiên” nguồn cội
Tri ân Người dựng Nước
Con cháu nhớ muôn đời
Hành hương ngày Giỗ Tổ
Ngắm phong cảnh chợ quê
Gặp thầy đồ múa bút
Mải mê chưa muốn về…
H.N.H
TRẦN THỊ NƯƠNG
Thầm yêu
Lạc vào thăm thẳm chiêm bao
Nón mê quê mẹ ngọt ngào hương Sim
Xửa xưa mải miết kiếm tìm
Rạ rơm hồi hộp, náu im bóng người
“Hú hòa” bắt được mười mươi
Giằng tay. Vương lại tiếng cười giòn tan
Thăng trầm đời lính gian nan
Mắt ai lay láy… nồng nàn hương môi (!)
Trở về sông lõm bên bồi…
Lời ru bổng một mà tôi trầm mười…
Nghiêng nghiêng vóc ngọc cuối trời
Mãi vằng vặc sáng một thời thầm yêu!…
T.T.N
Vũ Tuấn
Hát về chiến sĩ ngành Y
Có những người… thầm lặng suốt tháng năm
Sẵn sàng hi sinh cho bao người được sống
Đất nước tôi, muôn trái tim lay động
Hát về ngành Y… những áo trắng thiên thần…
Dẫu thiếu ngủ, đôi mắt quầng thâm
Dẫu kiệt sức, mệt nhoài không thể bước
Dẫu khó khăn, chẳng thể nào ngăn được
Ý chí một lòng, vì Tổ quốc yêu thương…
Như vầng trăng tỏa sáng khắp quê hương
Đem bình yên, muôn gia đình hạnh phúc
Bầu máu nóng sục sôi trong lồng ngực
Tổ quốc cần lại vững bước lên đường…
Bao đêm ròng những mái tóc pha sương
Ngồi trầm ngâm trước những căn bệnh lạ
Lòng quặn thắt, khi bệnh nhân mệt lả
Ánh mắt ai, cứa rỉ máu tim mình…
Quên tháng, năm như sông chảy hết mình
Lắng phù sa, cho cây đời thắm lại
Tỏa ngát hương, muôn đời sau còn nhớ mãi
Thầy thuốc – mẹ hiền… chiến sĩ ngành Y…
V.T