TRẦN THỊ HỒNG SÂM
Bác Hồ kính yêu
Bác là hoa nở trong lòng dân
Toả hương thơm giữa trời ngào ngạt
Trong khúc ca hàng ngàn nốt nhạc
Cung thanh dành dâng Bác kính yêu
Bác là gió ru cánh đồng xanh
Là thảo thơm cho mùa vàng trĩu nặng
Giữa phố đông hay làng quê xa vắng
Bác hiện thân vẫy gọi tươi cười
Ngót trăm năm lạc kiếp con người
Dân Việt Nam sống thân trâu ngựa
Ba mươi năm Người bôn ba năm châu bốn bể
Bác đem về Độc lập – Tự do
Bao trở trăn cùng những âu lo
“Dân có chữ người cày có ruộng”
Hết chiến tranh, dựng xây đất nước
Rợp bóng cờ bay, sắc biếc quê nhà
Cả đời Bác dành cho chúng ta
Dòng nước mắt thấm từng trang Di chúc
Người Việt Nam đầu tiên là Bác
Thế giới nghiêng mình ngưỡng vọng Bác kính yêu!
T.T.H.S
VŨ ĐÌNH KHUYÊN
Bác Hồ với Tổ tiên
Hai lần Bác về thắp hương mộ Tổ
Cùng vào ngày mười chín
chỉ khác tháng khác năm (1)
Bác nhẹ nhàng vào Đền Hạ, Đền Trung
Lên Đền Thượng rồi xuống thăm Đền Giếng
Vùng đất thiêng in sâu hình bóng Bác
Rừng Đền Hùng vang vọng tiếng ngàn xưa
Bậc đá in dấu chân Bác không mờ
Hương khói tỏa ngút ngàn
Bác kính dâng Tiên tổ
Dù bận trăm công ngàn việc nước nhà
với Tổ tiên Bác Hồ luôn nhớ
Còn bây giờ Quốc sử bốn ngàn năm
vẫn không ít người quên
Trước Tổ tông với các bậc Thánh hiền
Không có cội nguồn cây làm sao lớn được?
V.Đ.K
(1) Bác về Đền Hùng ngày 19/9/1954 và 19/8/1962.
ĐẶNG QUANG VƯỢNG
Khúc hát quê hương
Kính tặng quê hương Văn Khúc thân yêu
Quá nửa cuộc đời, tôi trở lại thăm quê
Con đường ven đê
Lũy tre còn đó
Nước Đầm Meo (*) vẫn dạt dào sóng vỗ
Núi Đọi Đèn (*) còn nhớ đợi người về…
Văn Khúc ơi! Da diết một vùng quê?
Đất mẹ, quê cha nuôi ta khôn lớn
Cây lúa ngậm bùn
Củ sắn, củ khoai qua tháng ba ngày tám
Măng đắng, rau rừng lẳng lặng đếm thời gian
Tôi lớn lên dưới mái trường làng
Lá cọ, cột tre mấy lần bão đổ
Cùng thầy, cô, bạn bè thắp lên màu phượng đỏ
Tôi mang cả quê hương đi bốn phương trời
Ngày trở về nhạt nhòa nước mắt rơi
Con đường nay trải thảm lụa mới
Bóng tre xanh vẫn che ô níu người ở lại
Cánh đồng quê những thửa lúa chín vàng…
Điện sáng thôn
Nhà nhà cao tầng sát sát khắp xóm làng
Tìm lại em – con đò đã sang ngang
Chiếc cầu qua sông đưa người về quê cũ
Bao kỷ niệm dẫu chẳng lên lời mà sao ta ấp ủ
Da diết trong tôi
Da diết một thời…
Mai xa rồi
Nhớ lắm Văn Khúc ơi!
Dẫu chỉ một lần tắm trong dòng sông mẹ
Tôi xin được gọi ngàn lần tiếng quê hương như thế!
Văn Khúc quê mình!
Đất mẹ của tôi ơi!
Đ.Q.V
(*) Đầm nước cá nổi tiếng trong vùng, dưới chân núi Đọi Đèn, căn cứ kháng chiến của Tướng quân Đề Kiều chống Pháp xâm lược.
Lê Minh Hải
Nước vối
Con cầm cốc nước trên tay
Vối thơm sóng sánh tỏa đầy hương quê
Từ nơi phố thị bộn bề
Con về tìm lại những gì bình yên
Mẹ xin vối ở nhà bên
Lá xanh xanh cả một miền thẳm sâu
Người quê chân chất áo nâu
Nghĩa tình cũng chỉ những câu thật thà
Mẹ đun nước vối bưng ra
Bên hiên câu chuyện đậm đà lời quê
Nước thơm mát những trưa hè
Để người xa xứ nhớ về nao nao
Con lên phố thị ồn ào
Mẹ đem lá vối gói vào hành trang
Con đem nước vối đi làm
Ở nơi công xưởng vơi tan nhọc nhằn
Có cô bé mắt trong ngần
Cũng đem nước vối, mấy lần mời nhau
Vị quê hóa một nhịp cầu
Vối thơm cả ánh mắt nhau mỗi chiều…
L.M.H
NGUYỄN HẢI YẾN
Mưa
Mưa rơi xuyên đêm
Sao mà nặng hạt
Chỗ nào lạnh nhạt
Để lòng mênh mang
Gió nghe thênh thang
Mưa xiên kẽ lã
Đập vào sỏi đá
Thế là vỡ tan
Từng dòng thở than
Trôi đi đâu mất
Hay là xuống đất
Chôn vào hố sâu?
N.H.Y
CHU QUANG HƯNG
Hoa nắng
Quê tôi nắng phơi rừng cọ
Ngút ngàn xanh da trời
Ôi! Hạt nắng đang cười
Thắm tình người… Phú Thọ
Nắng hôn đầu ngọn gió
Nắng tỏ tình Trung du
Tặng em màu nắng thu
Óng vàng nơi đất Tổ…
Việt Trì nắng ngập phố
Lung linh dưới nền trời
Văn Lang hồ – thủy khơi
Hứng mây trời… uống nắng
Chiều quê tình sâu lắng
Tiếng binh bong chuông chùa
Cuối ngày – nắng đong đưa
Hoàng hôn buông ráng đỏ
Ai ơi đừng làm vỡ
Nắng quê thả chiều thu
Thôn nữ… đất Trung du
Làn môi ngời hoa nắng…
C.Q.H
NGUYỄN ĐÌNH PHÚC
Đêm ở Đồ Sơn
Đêm Hải Phòng gối sóng Đồ Sơn
Em – từng chùm quả bơ vơ giữa phố
Đợi ai hay ai đợi?
Những quả đắng ngọt đều gieo từ đất
Đừng tưởng phiêu diêu là không có thật
Tôi trở về thương lắm biển mùa đông
Đêm Đồ Sơn gối đầu lên sóng ngủ
Mộng du dọc con đường hoang vỡ
Chẳng buồn vì sao cát không thật trắng
Sợ sáng mai ngủ dậy lòng còn sáng trong?
Lửa đốt ấm từng chòm gió đông
Niềm co ro chăn mỏng gà báo sáng
Cái ánh nhìn lửa đêm cho bớt lạnh
Sẽ trở về theo cát níu chân đi…
Đêm Đồ Sơn chẳng biết nói năng gì
Lửa khói thế sao bảo là không khói
Mai xa rồi xin người đừng hỏi
Chùm quả nào rụng trước
biển
trăng?.
N.Đ.P
GIANG CHÂU
Cây cổ thụ
Tán xòe như che phủ
Nửa mái chùa quê hương
Cây biết vui, biết buồn
Khi bão mưa, nắng lửa
Gãy cành thân nhựa ứa
Đất cằn, rễ đan nhau
Chắt chiu chút mỡ màu
Nuôi lá xanh bền bỉ
Cây sống hơn thế kỷ
Mà cũng rất mong manh
Lưỡi dao kẻ chém vào
Thành vết thương thân thể
Bao đời người dâu bể
Cây tắm nắng, gội sương
Cành vươn lẽ thường tình
Của dại, khôn nhân thế
Buồn hoàng hôn bóng xế
Vui xòe đón nắng lên
Trăm năm chẳng đặt tên
Mà thành cây cổ thụ.
G.C
KIM DŨNG
Không có “Người đàn bà cũ”
Đừng gọi “Người đàn bà cũ”
Ai cũng có một lần hạnh phúc đón đưa dâu
Lên xe hoa qua thời con gái
Là đàn bà bổn phận cũng như nhau
Hạt mưa rơi về đâu
Vào vườn hoa đua nở
Vào giếng nước nửa chừng dang dở
Trong dòng đời bèo dạt mây trôi…
Người đàn bà nhỡ bước đơn côi
Nửa chừng xuân xanh khép mở
Bài thơ tình để ngỏ
Cần một bờ vai nương tựa sớm chiều
Khi đồng xanh hoa lúa dập dìu
Ngực áo quê tràn đầy sức sống
Các cụ bảo: “Mạ già, ruộng ngấu”
Sẽ làm nên tươi tốt mùa màng!…
Người đàn bà rẽ bước sang trang
Chỉ có tình yêu là vẫn mới
Và cũng đừng hỏi tuổi
“Tình yêu không có tuổi bao giờ”
Không có người đàn bà nào cũ
Tình yêu làm mới tự trong hồn
Một tia lửa làm trái tim bùng cháy
Người đàn phát sáng buổi hoàng hôn.
K.D