Trần Quang Niên
Chia tay tuổi hoa
Mai xa rồi mỗi đứa một nơi
Luyến tiếc một thời quỷ ma tinh nghịch
Cười nói vô tư, giận hờn mơ ước
Xa rồi ư biết hẹn đến bao giờ
Hàng cây xanh cao vút đứng ngẩn ngơ
Phút chia tay cũng sững sờ chẳng nói
Im lặng quá chỉ tơ lòng bối rối
Lưu bút học trò có nói hộ được chăng…?
Tuổi hoa ơi mơ mộng trắng trong
Mai xa rồi còn bao điều luyến nhớ
Ôi tiếng ve ran và phượng hè chín đỏ
Cháy lòng ta nỗi nhớ đến khôn cùng.
T.Q.N
Đỗ Nguyên Thương
Ngày của mẹ
Thêm lần Facebook nhắc con
Hôm nay là Ngày của mẹ
Con vẫn vô tình như thế
Yêu thương dù vẫn tròn đầy
Tháng năm khiến mẹ hao gầy
Tóc bạc như là sợi cước
Ngàn năm rồi con vẫn ước
Mẹ, cha thêm khoẻ mỗi ngày
Chúng con mạnh khoẻ vẫn nghe
Thông điệp 5K phải nhớ
Mẹ, cha, cùng anh, em nữa…
Cũng luôn phải nhớ mỗi ngày!
Hôm nay con viết dòng này
Ở xa không về thăm mẹ
Dịch giã vẫn còn, vì thế
Cầu mong mẹ khoẻ mỗi ngày!
Đ.N.T
Đỗ XUÂN THU
Chút tình mùa thu
(Tặng nhà văn Nguyễn Ngọc Chiến – Quảng Trị)
“Bài thơ cuối cho em” em còn nhớ không?
Anh đã “Nói với em” “Giá như ngày ấy”
“Cỏ” và hoa “Xuyến chi” đừng nao lòng đến vậy
Và “Nón quê” đừng “Nghiêng” hết về anh
“Em là người gieo hạt” mùa xanh
Anh làm “Thơ” “Gửi theo từng con sóng”
“Lục bát cho em” “Duyên nợ” và hy vọng
“Quỳnh” “Hương” thơm và “Bướm và hoa”
“Vì em là tất cả” “Đàn ông – đàn bà”
Là thế giới, là “Mùa thu quê mẹ”
Dẫu “Mưa bão mùa thu”, dẫu “Xa” thì vẫn thế
“Hôm nay đây và cả mãi muôn đời”
Vậy mà “Lỡ duyên” “Em” đã bỏ anh rồi!
Anh chẳng hiểu “Đàn bà có mấy trái tim” được nữa?
Này “Thị Kính”, “Thị Mầu”, “Thị Hến” cùng “Thị Nở”
Ta có gì sai? “Hãy tha thứ cho nhau”!
“Bài thơ viết ở tuổi năm mươi” mãi chẳng thành câu
Nỗi “Nhớ thu”, nhớ “Người xưa” quặn thắt
“Đừng lỡ hẹn nghe em” – ngày xưa anh đã hát
“Anh sẽ về Hà Nội cuối mùa thu”
Văng vẳng đâu đây da diết tiếng chim gù
“Cảnh cũ người xưa” tất cả đều khác lạ
“Hãy gọi tên nhau” – chẳng ai còn nghe nữa?
“Chút tình mùa thu” xin gửi lại cho người…
Đ.X.T
Nguyễn Thị Lan Thanh
Tôi yêu Bali
Một đất nước có muôn vạn hòn đảo
Tôi đặt chân lên một đảo – Bali
Nơi thiên nhiên rất đỗi diệu kỳ
Ngút ngát biển trời xanh thẳm!
Kuta Beach, Nusa Pendia từ đông sang tây
Khung cảnh hoang sơ đẹp đến mê say
Đường cát trắng, biển xanh chạy dài tít tắp
Mẹ thiên nhiên đón, dẫn ta bay!
Đảo Sống lưng khủng long đây
Vách núi thẳng hàng với trời mây
Mỗi khi sóng đánh tung bọt trắng
Biển xanh òa ập… núi mây bay!
Đền Nước thiêng núp dưới bóng hàng cây
Nước mát lạnh như kem vừa bật nắp
Mời bạn tắm – thanh lọc hồn tinh khiết
Cầu mong may mắn, làm nên…
Xích đu, tổ chim – mê mẩn trèo lên
Thu vào lòng cảnh Bali diễm lệ
Ngắm suối chảy, ngắm sông, ngắm bể
Ngắm cỏ hoa, vạn vật… ngỡ thiên đường…
Đến ngắm biển Jimbaran sung sướng
Kìa! Mặt trời xuống biển lúc hoàng hôn…
Cảnh với người… pháo nổ rực rỡ hơn
Ca múa nhạc… rập rờn bên sóng vỗ.
Water Blow – đứng nhìn biển thở
Bọt phun trào trắng góc trời!
Người đến ngắm, chụp hình đông như hội
Anh nhìn em nụ cười càng rạng rỡ!
Rời Bali sao còn bỡ ngỡ?
Hồn vấn vương như trai gái gặp lần đầu
Em gái Hồi sao trùm khăn kín thế?
Bịn rịn câu chào… mắt đăm đắm nhìn nhau…
N.T.L.T
Nguyễn Xuân Ngọc
Mắt thu
Xanh như thể mai không còn xanh nữa
Lá bàng thu gom hương nắng dâng đời
An nhiên thế! Giữa trời chiều chấp chới
Xem nhẹ lòng người con nước đầy vơi!
Xanh như thể mai không xanh được nữa
Lá bâng khuâng chờ đợi gió giao mùa
Quên ngày mai đông tàn hay cỏ úa
Tìm lại mình trong một thoáng hư vô!
Xanh như thể lá đỏ rồi sẽ khác
Nào đâu hay đỏ – đen vốn vô thường
Thân, khẩu, ý sẽ tạo nên nghiệp chướng
Mỹ từ nào chưa nói còn vấn vương?
Xanh như thể mai không còn thu nữa
Thong thả dư âm vọng tiếng chuông chùa
Kìa! Mặt trời vẫn cười soi mắt lá
Và lòng người xanh lại dấu ngày qua!
N.X.N
NGUYỄN THẾ YÊN
Ước mơ trên núi
Nơi thượng nguồn núi cao nương dốc
tiếng của người lẫn tiếng đá vọng vang
lũ trẻ chơi đùa lẫn lợn gà cát bụi
màu chiếu chăn khói thuốc lẫn màu người
Già làng mơ con trẻ ấm no
cha mẹ mong con có lớp, trường
lũ trẻ mơ bánh ngon, kẹo ngọt
lữ khách ước gì mình là Bụt là Tiên
Đất nước dù dài rộng đến đâu
diện tích rừng chiếm phần nhiều trên đất
dân bám núi là trông chừng biên ải
cho phía đồng bằng đông đúc phố bình yên
Ta ước mơ những cao tốc vươn lên
kết nối nhau qua muôn trùng sông núi
những dự án bởi tài nguyên, sản lâm tại chỗ
gọi giới trẻ ngược rừng xây tổ ấm trên cao
Ngày mai đây nơi núi rừng heo hút
nhà máy, phố phường, bản mới mọc nhiều lên
đường đất nước mở bao tiềm năng mới
các em hôm nay rộn rã những chân trời.
N.T.Y
VŨ HOÀNG HẢO
Thương nhớ ngày xưa
Ôi thương lắm những ngày xưa thơ bé
Thương mẹ, thương cha, mái nhà tranh bình dị
Có nụ hoa e ấp ở trong vườn
Những hàng cây bóng rợp lá cành vươn
Ôi nhớ lắm những ngày xưa đuổi bướm
Bắt chuồn chuồn câu cá ở bờ ao
Bao kỷ niệm tuổi thơ thành ký ức
Những đêm hè thức trọn với trăng sao
Ôi thương lắm cánh đồng quê yêu dấu
Lúa triền sông háo hức trổ bông vàng
Nhớ con đê ngời trong cỏ biếc
Rặng tre làng vọng mãi tiếng ca vang
Nhớ khi xưa đi học ở trường làng
Thương củ sắn, bắp ngô trong cặp sách
Những đêm thu rộn ràng “trống ếch”
Ôi trăng vàng đằm thắm tỏa đường thôn
Quê hương ơi sao lòng dạ bồn chồn
Khi hoài niệm tuổi thơ cùng dĩ vãng
Như áng mây chiều trôi lãng đãng
Ru nỗi niềm xa vắng của lòng ta.
V.H.H
TRẦN ANH NHÌ
Sông quê
Dùng dằng từ cõi Tình Cương
Sông quê – sợi nhớ sợi thương bỏ dòng
Sông quê mùa đục mùa trong
Thuở xưa lấy nước gánh cong vai bà
Sông quê xuôi bến Hiền Đa
Vẩn vơ lá gạo như là tầm thư
Thuở nào ngô ỏm cho nhừ
Nhục vinh cốt lõi cũng từ sắn khoai
Sông quê chẳng tắm thì hoài
Cát Trù bến đậu đồng ngoài xanh rau
Nhớ thời cam khổ cùng nhau
Ông cha áo rách bạc màu nắng nung
Bây giờ Hùng Việt tên chung
Ba xã thành một vẫn cùng sông quê
Sông quê gọi chúng mình về
Bãi bờ – đồng ruộng – triền đê – con người.
T.A.N