(CA CẢNH CHÈO)
NHÂN VẬT:
1. Bà Lan: Chừng 60 tuổi.
2. Thu Hiền: Con gái bà Lan.
3. Ông Hảo: Chú Thu Hiền, chừng 60 tuổi.
4. Anh Dũng: Chiến sỹ hải quân.
Cảnh: Vào một buổi sáng mùa xuân, tại gia đình nhà Thu Hiền với đầy đủ bàn ghế, ấm chén, lọ hoa…
MỞ MÀN
(Tiếng trống và tiếng nhạc điệu lới lơ vừa dứt thì có tiếng gọi từ trong hậu trường)
– Cô Hiền có nhà không?
(tiếng Thu Hiền vọng ra)
– Dạ, có, cháu đây.
(vẫn tiếng đàn ông)
– Mau ra mà nhận thư nhá.
Thu Hiền: (ra, tay cầm thư hớn hở, nói vần)
– Ôi, thư anh Dũng từ Trường Sa
Vượt bao bão táp, phong ba
Vượt qua bát ngát bao la biển trời
Thỏa niềm khao khát đầy vơi…
– Anh Dũng ơi: (hát sử)
Đã bao ngày em trông em đợi
Những cánh thư từ hải đảo xa xôi
Em cứ dõi theo những cánh chim trời
Lòng ao ước được một lần ra thăm đảo.
Dũng: (Nói vọng, thông qua Thu Hiền đọc thư)
Em ơi:
– Anh đứng nơi đây giữa muôn trùng gió bão
Vẫn nhớ về Đất Tổ Hùng Vương
(ngâm thơ) Nhớ về mảnh đất quê hương
Phong Châu – Phú Thọ thân thương của chúng mình.
(hát Luyện năm cung)
– Trọn nghĩa vẹn tình
Anh đi giữ đảo, xa xôi
tay súng không lơi
Cùng bao đồng đội
với biển khơi là nhà.
Đây đảo Sơn Ca
Kia Nam Yết, Sinh Tồn…
Nắng mưa vẫn không sờn
– Giữ từng tấc đất cha ông
Bão táp mưa giông
Quân thù dòm ngó
Vẫn luôn vững lòng
Bên nhau tạc một chữ “Đồng”
Xứng danh nòi giống rồng tiên
Con cháu Vua Hùng, giữa biển Đông
Thu Hiền: (nói trong nhạc lưu không)
– Anh Dũng ơi
Xưa cha Lạc Long Quân đưa các con đi ngăn sông, lấp biển
Mẹ Âu Cơ cùng các con đạp núi, rời non
Ngàn năm vẫn tấm lòng son
Dựng xây đất nước Việt Nam mạnh giầu
(hát tiếp Luyện năm cung trổ II):
Trên miền trung du
Đất Tổ Vua Hùng
Khắp nơi tưng bừng
– Em, người con gái ở quê hương
Một nắng, hai sương
Chăm lo sản xuất
Làm nên những mùa vàng
Tiếng ca thêm rộn ràng
Nhớ thương người đi giữ đảo xa
Giữa muôn trùng bão táp, phong ba.
Dũng: (nói vọng)
Em ơi
– Những khi anh nhẹ chân trên cát
Mắt dõi nhìn biển biếc bao la
Phía chân trời kia, nơi ấy quê nhà
Luôn có em ngày đêm mong đợi
Thu Hiền: – Vâng, em biết anh đang say biển gọi
Say tiếng rì rào biển hát ngày đêm
Và những khi biển lặng, trời êm
Đàn hải âu nô đùa trên sóng.
(ngâm thơ)
Trời quê hương hôm nay đẹp lắm
Biển dạt dào hát khúc hát tình ca
(hát đường trường bắn thước):
Em vẫn nghe ấm nồng từ đảo xa
Biển biếc bao la
mây trời lồng lộng
Có chàng trai quê Đất Tổ Vua Hùng
Trung dũng ngoan cường
đứng giữa trùng khơi
Trường Sa ơi, thân thương lắm.
Cho lòng ai sâu nặng nghĩa tình.
Dũng: (hát vọng – tiếp trổ II)
Em có biết không
Những đêm dài, tuần tra trên biển
Ngắm ánh trăng lên, thật gần
Hương biển nồng nàn
Sóng sánh như gương
Từ đại đương, cơn gió mát
Như tình em dào dạt trong lòng.
Thu Hiền: (hát tiếp trổ III)
Em biết Trường Sa
Độ này, cây “phong ba” xanh thắm
Cánh hải âu rập rờn
Anh lính nhà giàn
Giang rộng cánh tay
Cờ đỏ bay trong nắng
Ơi Trường Sa sâu nặng nghĩa tình.
Bà Lan: (ra – nói nhỏ nhẹ)
– Mẹ vừa nghe con hát câu “sâu nặng”
Chẳng hay con gái mẹ sâu nặng với ai?
Thu Hiền (vui vẻ)
Mẹ ơi:
– Con vừa nhận được thư của anh Dũng
Chàng trai mà con từng kể với mẹ đấy thôi.
Anh hiện là lính Hải quân đang canh giữ biển khơi
Nơi mảnh đất tiền tiêu của Tổ quốc.
Bà Lan:
– À, mẹ biết, mẹ biết.
Anh Dũng con ông Hùng ở xóm Trại
Nghe đâu là bộ đội Hải quân
Nhưng… con biết thừa, mẹ chỉ có mình con
Nơi nương tựa, khi tuổi già xế bóng.
(nói sử):
– Vì thế mẹ muốn con có tấm chồng xứng đáng
Chẳng sang giầu, cũng có của để, của ăn
Anh Bất có nhờ người mai mối, hỏi han
Mẹ đã nhận, con vui lòng ưng thuận.
Thu Hiền: (giãy nảy)
Ấy chết, không được đâu mẹ ơi
Con với anh Dũng tuy mỗi đứa mỗi nơi
Nhưng chúng con đã nguyện thề rồi
Sướng, khổ thế nào… chúng con xin chịu.
Bà Lan: (nói) – Con ơi.
(hát Du xuân):
– Năm tháng tảo tần, mẹ nuôi con
Nuôi con hôm sớm tảo tần
Những mong con có phúc, có phần mẹ vui
Mỗi khi ngắm áng mây trôi
Mừng cho con lớn lên rồi, con ơi
Con tôi nay lớn khôn rồi
– Mẹ chỉ mong con hạnh phúc
Cuộc đời sang trang, mẹ những mong
Con sung sướng, đủ đầy.
Thu Hiền: (hát Du xuân tiếp)
Con đã lớn khôn rồi, mẹ ơi
mẹ ơi con đã lớn khôn rồi
Người chồng con sẽ là người con yêu
Tình thắm, duyên ưa
Chữ “chung” chữ “thủy” vẹn tròn
Tình nghĩa trăm năm
Trăm năm chung thủy vẹn tròn.
Bà Lan: (nói) Nhưng con ơi
– Anh Bất nổi tiếng là người lắm tiền, nhiều đất
Hiện đang làm giám đốc công ty
Bất muốn cùng con nên nghĩa phu thê
Con sung sướng, mẹ cũng nở mày, nở mặt
– Còn… anh Dũng ở xa lơ, xa lắc
Một năm được về phép mấy ngày
Phận đàn bà, trăm đắng, ngàn cay
Chồng bộ đội là thiệt thòi khôn nói
Thu Hiền: (nói) – Mẹ ơi (hát Sa lệch chênh)
Chúng con nay đã bén duyên (*)
Thuận hòa tát cạn biển Đông
(nói): Mẹ ơi
Bao điều mẹ dạy, con vâng
Nhưng với anh Bất, xin mẹ đừng ép con.
Bà Lan: (hát Con gà rừng)
– Tôi xin cô (*)
tôi xin cô
Xin cô đừng mộng mơ.
xin cô đừng mộng mơ
Thói ngây thơ
Chớ như ai kia dại ngốc
cớ sao con tôi dại ngốc
Sung sướng cả đời
Sung sướng một đời, không nghe
Đừng có trách
đừng có khóc
Số mình long đong.
Thu Hiền: (nói) – Mẹ ơi (hát Thánh trị vì)
Nuôi con vất vả tháng ngày
Công ơn cha mẹ sánh tày núi sông
Nhưng chuyện này nhất quyết không xong
Tháng ngày con đợi, con mong một người
Đó là anh Dũng mẹ ơi
Dù rằng mẹ có mắng, có la
ấy con xin
dù rằng mẹ có ghét bỏ
ấy con xin
Vì anh Dũng đã ở trong trái tim con rồi
Mong mẹ nghĩ lại mẹ ơi.
Ông Hảo: (ra)
– Mẹ con nhà bá lại có chuyện gì mà điều to, tiếng bé thế?
Thu Hiền:
– Chú ơi, mẹ cháu muốn cháu lấy…
Ông Hảo:
– Hả, lấy ai?
Bà Lan: (nói vần)
– Vâng, tôi muốn gả cháu Hiền cho anh Bất
Nghe đâu là đại gia giàu có nhất vùng
Nhưng nó cứ khăng khăng vẹn nghĩa thủy chung
Với anh lính đảo, xa lơ, xa lắc.
Ông Hảo: (nói)
Nhưng có điều bá chưa được biết
Thằng Bất vừa bị công an bắt sáng hôm nay
Bà Lan: (vẻ ngạc nhiên)
Sao, chuyện thế nào chú hãy nói tôi hay
Giám đốc Bất làm sao bị bắt?
Ông Hảo: (ôn tồn) Vâng thưa bá, Bất không phải là giám đốc
Hắn chỉ là quân lừa đảo, lưu manh
Công an đã tìm ra đúng tội danh
Bất tham gia bán hàng đa cấp trá hình
Và tổ chức đánh bạc trên mạng thu tiền tỉ.
Bà Lan: (sững sờ) Trời, thật thế ư?
Tôi cứ nghĩ nó là con người cao quý
Suýt nữa thì….
Thu Hiền: (nhỏ nhẹ) – Kìa mẹ,
Thì con chỉ yêu anh Dũng đấy thôi
Anh đang đóng quân ở hải đảo xa xôi
Chúng con đã khoan nhẽ cưới xin
Để anh Dũng yên tâm làm nhiệm vụ
Ông Hảo: (vui vẻ, cười to)
– Ừ, ý của cháu cũng là ý chú
Nào, thư của Dũng đâu cho chú xem Dũng viết những gì?
Thu Hiền: (vui vẻ đưa lá thư)
Ông Hảo: (cầm lá thư nheo nheo mắt, đọc chậm)
– Tái bút.
Thu Hiền: (reo lên)
– Tái bút, chỗ này cháu chưa kịp đọc
Chú cho cháu xem anh Dũng nói gì?
Ông Hảo: (cười ôn tồn) – Thì cháu cứ để chú đọc
Người trong nhà có bí mật quá không?
(đọc chậm)
Hiền ơi:
Do anh đã lập được nhiều thành tích
Nên cấp trên cử đi tu nghiệp ở Học viện Hải quân
Anh dự định nhập học xong sẽ đón mẹ và em
Tới Nha Trang thăm thành phố biển.
Thu Hiền: (reo lên)
– Ôi, sự thật hay là chiêm bao
Anh lính đảo, mai kia là người chỉ huy trên đảo.
Ông Hảo: (hát Đào liễu)
Tin đến bất ngờ
Nghe xốn xang lòng ai
Tin đến bất ngờ
Cháu rể tương lai
Hôm nay tiến bộ
Sự nghiệp đang chờ
Lớp trẻ hôm nay
Cháu tôi cầm hạnh phúc trên tay.
Bà Lan: (hát tiếp)
Rất đỗi tự hào
Đất Tổ mình hôm nay
Sung sướng tự hào
Lớp lớp cháu con
Lên đường cầm súng
Chẳng quản nhọc nhằn
Đi giữ biên cương
Ơi người lính đảo yêu thương.
Thu Hiền: (tươi cười rạng rỡ) Thưa mẹ và chú
– Quê ta đang mở hội hát Xoan
Con được chi đoàn chọn vào đội tuyển
Để mai mốt còn đi thi huyện
Biết đâu lại được ra thăm đảo Trường Sa
Sẽ hát cho quân dân trên đảo cùng nghe.
Giờ con phải ra nhà văn hóa
Kẻo chị em đang đợi
Ông Hảo: (cười to) Ừ, ừ (nói vần)
Quê mình mở hội hát Xoan
Hát từ bên ấy, Ghẹo sang bên này
Ta mình cùng hát, cùng say
Nghe câu Xoan Ghẹo, dạ này xốn xang.
(Hát Đố huê tình):
– Anh đố em biết huê gì thơm ngát cả núi đồi?
Bà Lan: (cười hát tiếp)
– Em đố anh biết huê gì nở tím miền Đất Tổ quê ta?
Thu Hiền: (hát tiếp)
– Em đố anh biết huê gì nở giữa Trường Sa
vàng trắng vàng?
Ông Hảo: (cười rõ to)
– Em đố, anh không biết.
Em đã đố thì em phải giảng
Em phải giảng cho dân đảo nghe
Cả ba: (cười vui vẻ)
Em phải giảng cho quân dân trên đảo cùng nghe.
(Cả ba người cúi đầu chào – màn hạ)
X.Q