KIM DŨNG
Kỷ niệm sông Cầu
Tôi có nhiều kỷ niệm với sông Cầu
Những ngày ấy em còn quàng khăn đỏ
Tôi uống sông Cầu say làn Quan họ
Gạo sông Cầu trắng dẻo thơm cơm
Nhớ những ngày ở trường Sư phạm
Ra sông Cầu tắm tối trăng lên
Nhớ kỷ niệm trường đi chống úng
Đồng Việt Yên – thuyền thúng gặt chiêm
Tôi quen gặt liềm, chưa quen gặt hái
Lưỡi hái ngoắc vào tay ngượng nghịu – em cười
Đêm ngủ mơ thấy ông Đề Thám
Tiếng quân reo, ngựa hý vang trời…
Sáng chủ nhật ra Đáp Cầu dạo phố
Ngắm sông Cầu nước chảy lơ thơ
Em giặt áo bến sông bừng nắng đẹp
Em về rồi – cây đứng ngẩn ngơ…
Mấy thập kỷ qua rồi, nay trở lại
May mắn gặp em cô gái sông Cầu
Em hát say sưa tình người Quan họ
Ngày ấy sao anh chẳng mời trầu?
Bây giờ tóc đã điểm màu
Hẹn anh về với sông Cầu hội Lim
Cùng người xe chỉ luồn kim
Trái tim tìm đến trái tim đừng về…
K.D
NGUYỄN XUÂN ĐẠT
Rau dại
Ôi rau dại
Những lạc tiên, thòm bóp…
Mọc đầy rừng ta đi hái về thôi
Buổi chiều nay dạo bước lên đồi
Ngắm hoa dại bỗng thấy nhiều rau dại
Xanh nõn nà mời ta hái
Thịt cá chán rồi, rau dại mới ngon sao
Nhớ một thời thèm rau dại biết bao
Trong bom cháy, rau đầy rừng cho lính
Rau dại thay cơm mỗi khi xung trận
Câu thơ xanh rờn năm tháng chiến tranh
Buổi chiều nay
Ngơ ngẩn bãi rau xanh
Cùng em hái về ăn đổi bữa
Trời lạnh vậy mà trong tim có lửa
Lửa tình yêu và lửa cuộc đời
Mùa xuân này là lạ lắm em ơi!
Bỗng trân quý những gì ta từng có
Thương hoa dại nở bừng nơi đầu ngõ
Rau với người gắn bó bên nhau
Bạn bè về ai cũng thích ăn rau
Nồi lẩu sôi rổ rau đầy hết trước
Rau dại xưa, nay là điều mong ước
Giữa đủ đầy rau dại vẫn lên ngôi
Trong tiết xuân rau dại mọc đầy đồi
Nhanh tay hái ta nhặt hương trời đất
Tay trong tay, mắt ngời trong mắt
Nghiêng rót chiều cho nồng cháy môi xuân!
N.X.Đ
NGUYỄN HẢI YẾN
Thành phố lên đèn
Bỏ mặc đằng sau những muộn phiền chạm ngõ
Cô gái bỏ ngoài tai những thì thầm to nhỏ
Rũ bỏ những hạt bụi đường bám vào vạt áo
Rũ bỏ những nỗi băn khoăn chưa từng chạm mặt
Mọi điều để lại phía sau, coi như chưa vào mắt
Chẳng nghe thấy, chẳng nhìn thấy, chẳng chạm thấy
Tất cả ở phía sau… sâu như đáy
Tất cả ở phía trước thì đón đợi
Một nụ cười
Một bàn tay
Hay là cả bầu trời…
Cô gái chỉ cần bước đi
Chỉ cần tin vào đôi bờ vai đã trải qua bao quăng quật sớm chiều
Chỉ cần tin vào đôi bàn tay đã chai sần vì bao điều dám liều học hỏi
Chỉ cần tin vào đôi chân đã qua bao con đường không biết mỏi
Chỉ cần tin…
Bỏ lại và bước đi
Cuộc đời luôn phải theo về phía trước
Ai đã qua những con đường ở tương lai mà đoán được
Ai đã gặp những con người trong tương lai để biết rằng hay dở
Ai đã biết việc ở tương lai rồi để liệu đường lo…
Bỏ lại và bước đi
Ở phía sau và phía trước
Đừng nhìn lại quá lâu với những điều đã thành quá khứ
Đừng lãng phí thời gian, tiền bạc cho những điều vô bổ trong hiện tại
Thế mới chẳng bận lòng cho ngày tới ở tương lai…
Thành phố đã lên đèn, báo hiệu trời đêm tới
Mặt trời tắt cho ánh sáng trăng soi
Một ngày nữa đã qua… và có thêm nhiều điều cần rũ bỏ
Một ngày nữa đã qua… với niềm tin ngày mai sẽ có nhiều đón đợi
Thành phố đã lên đèn…
Chỉ cần tin!
N.H.Y
HỒNG SÂM
Khuyết
Đêm yên tĩnh
Gió ngừng thổi
Lá thôi rơi
Chỉ con tim bổi hổi
Và hương hoa
Cứ mãi ngọt ngào
Sương e ấp chẳng nỡ tan vào đất
Trăng thượng tuần cứ mãi xa xôi
Bỗng nhiên gió đẩy cánh bèo trôi nổi
Một vầng trăng tự chia hai nửa
Nửa vô tình
Khuất lấp về đâu?
Thà đừng mây để trăng treo vời vợi!
Thà đừng gió để sương còn lấp lánh!
Những vô tình thành hao khuyết trong nhau…
H.S
ĐỖ NGUYÊN THƯƠNG
Quỹ thời gian
Có khoảng lặng nào dành để cho thơ?
Khoảng lặng văn xuôi thật vô cùng khó
Thì làm sao phê bình không dang dở
Những phiền lòng biết gửi gắm vào đâu?
Không thể chỉ ngẩng mặt hỏi trời cao
Càng không thể giấu mình trong quên lãng
Khi vội vàng, đan xen khi hốt hoảng
Những giật mình, năm tháng chẳng ngừng trôi!
Ngày mai, ngày mai, nay đã ngấp nghé rồi
Bao ý tưởng dệt xây thành mộng đẹp
Bao ước mơ của cuộc đời chật hẹp
Tự hỏi mình, năm tháng, gửi vào đâu?!
Đ.N.T
Trần Hanh
Thể tất
Rồi cuối cùng cũng thể tất nhau thôi
Chuyện hôm qua
Nay đã thành xưa cũ
Như cây lá vươn lên sau bão lũ
Để mà xanh
Chim lại hót trên cành
Thương mình rồi
Lại càng thương người hơn
Đồng khô hạn
Phải đâu vì thiếu nước
Cá mắc lưới
Phải đâu vì ao hẹp
Mắc nợ nhau mà chẳng thấy ai đòi
Rồi cuối cùng cũng thể tất nhau thôi…
T.H