KIM DŨNG
Đan áo
Tưởng nhớ chị K.T.H
Mỗi độ thu về
Chị tôi hay ngồi đan áo
Những tấm áo len đan giúp bạn bè
Khi gió đông về
Tặng người thân thiết…
Sợi len trắng mịn màng thanh khiết
Sợi tơ lòng đằm thắm không phai
Từng mũi kim đan – nỗi niềm gửi gắm
Ở ngoài trận tuyến – những chàng trai!…
Bây giờ mỗi độ thu về
Không thấy mấy người đan áo
Ngồi bên khung cửa lá vàng rơi
Đàn cừu Mộc Châu chạy đi đâu mất
Chỉ còn hình bóng trong thơ…
Len Mộc Châu có ai còn nhớ
Mới đây mà đã xa rồi!…
Ký ức ngày qua đẹp thế
Chị tôi đan áo, làm thơ
Có bài thơ tình chị viết
Hẹn người ra lính đợi chờ…
Thời 4.0 bây giờ
Áo dệt may đủ kiểu
Nhưng mà tình người lại thiếu
Như là tấm áo len đan
Chị tôi vẫn đan ngày ấy
Mỗi khi gió bấc tràn về…
K.D
NGUYỄN HẢI YẾN
Đi về phía mặt trời
“Đường đi ngàn dặm bắt đầu bằng một bước chân”
Em đi về phía mặt trời từng bước nhỏ
Gió vẫn tạt, mưa vẫn cứ rơi
Sấm sét giật liên hồi
Không cách gì cản được
Bước em đi!
Chưa ai tới được mặt trời thì có ngại chi
Đường đi mãi mà thành, em đi mãi
Lạc rừng không có người để hỏi
Tự em là một bản đồ
Trong mưa bão mặt trời là giấc mơ
Mặt trời sinh ra trong va đập
Như tiếng xé lòng của mẹ ngày em cất tiếng khóc chào đời
Hình như một mặt trời xuất hiện!
Không có mặt trời, thủy triều ai biết đến?
Điều chưa biết vẫn luôn là bí ẩn
Trong bóng tối, cách tìm đường là hướng về ánh sáng
Đường đi tới mặt trời ai biết chóng hay lâu?
Chưa đi tới tận cùng sự nông sâu
Chớ có vội nản lòng quay đầu hướng khác
Không ai biết đằng sau ngọn thác
Nước từ nguồn trăm hướng đều đổ về biển khơi
Như muôn con mắt hướng về mặt trời
Mặt trời ngay trên đầu, anh ơi
Đừng có tìm mặt trời trong bóng nước
Thứ lấp lánh dễ khiến ta lầm đường mà đi ngược
Đường đi tới mặt trời luôn chói mắt
Đường đi tới mặt trời không thể nào đi tắt
Em đi về phía mặt trời!
N.H.Y
Nguyễn Thị Mai
Thời hoa gạo cháy
Không có mây để nhớ
Không có mưa để buồn
Chiều chia tay rất nắng
Nón em chừng nghiêng hơn
Cái bóng cây chẳng tròn
Nắng về anh tất cả
Con đường thưa thớt lá
Chói chang chiều ta đi
Thôi đừng nói thầm thì
Em buồn cười lắm đấy
Cái thời hoa gạo cháy
Xa mãi rồi người ơi
Dòng sông vẫn êm trôi
Bến bờ không đến được
Bàn chân rồi dừng bước
Nhưng mắt lòng em theo
Bàn chân rồi dừng bước
Thương nhớ lòng không vơi.
N.T.M
NgỌC KHUÊ
Quỳnh
Chớm thu
lạnh
đã kéo về
Con đom đóm
lạc
lập lòe
tìm nhau…
Ngoài sân
bên gốc
hàng cau
Quỳnh Chi
trở dạ
trắng màu thanh tao…
Yêu hoa
biết tự khi nào…?
Màn đêm buông xuống
ngạt ngào lòng say
Trắng ngà
như búp ngón tay
dịu thơm
vừa đủ ngất ngây hương đời
Em là
hương của đất trời
Dụ mê thương nhớ
bao đời thi nhân
Lập lòe đom đóm ngoài sân
Hình như đêm lại được gần bên nhau…!!!
N.K
Trần Thị Nhung
Chỉ một ánh sao
Ngoài cửa bừng lên một ô sáng
Rèm mưa dường như thưa hơn
Em chờ phía mặt bàn một tiếng chuông
Đêm có cớ mà thức
Biết trước ngày mai
Chẳng ai đem cốc cafe đổ đi nguội ngắt
Em sẽ cùng con nhện nằm ngửa mặt lên nóc nhà
Lặng thinh
Anh ngủ nhiều
Để quên đi ngày xa cách em
Chẳng biết mưa tháng bảy đã mọc mậm thế nào
trên từng kẽ vách đêm đêm
Quá ngày, xanh lên màu cũ
Em không chờ từ mặt bàn tiếng chuông quen thuộc nữa
Chấp nhận như Ngưu Lang, Chức Nữ
Đếm từng giờ cách trở
thành quen
Trên trời
Có ánh sao cố gắng mọc lên
Khóm mây rạng rỡ sáng
Chuông reo
Con nhện bật dậy đu dây qua chén cafe đắng
Mưa nhẹ hạt… từ đêm…
T.T.N
NGUYỄN QUỐC ĐẠC
Cho em
Nhớ gì… ngày chửa biết em
Anh qua ngõ lạ làng bên, một chiều
Cái chiều hoa tím chửa yêu
Thơ anh còn ở bóng Kiều phù vân
Thiệt mà, cái buổi làm thân
Em sang mua mớ lá chân (*) dọi nhà
Dộc lầy, bữa ấy anh qua
Thăm nhà em, biết mẹ cha… để rồi
Ta thành cây đứng chung đồi
Rừng quê, chung một mái gồi che mưa
Tháng năm vợ cấy, chồng bừa
Ta thương hạt lúa chín mùa, xanh chiêm
Dẫu bây giờ tóc thôi đen
Làn da thôi mịn, mắt duyên xế chiều
Vẫn bập bùng… vẫn lửa yêu
Lối rừng xưa, vẫn ve kêu đổ hồi….
N.Q.Đ
HÀ PHI HẢI
Trăng lên từ biển
Chiến sĩ trên đảo nhỏ
Nhìn biển Đông đêm đêm
Thấy vầng trăng sáng tỏ
Như từ biển đi lên
Trăng thượng tuần hàng tháng
Như một chiếc liềm vàng
Thần Nông trong truyện cổ
Gặt mây trời mênh mang
Trăng đi lên từ biển
Như một cánh diều vàng
Tuổi thơ vui cùng bạn
Thả bay trên đồng làng
Trăng đi lên từ biển
Như một chiếc mâm vàng
Dâng cho đời hải sản
Khai thác từ đại dương
Trăng đi lên từ biển
Biển lấp lánh trăng soi
Trăng như con thuyền đẹp
Vượt muôn trùng biển khơi
Trăng đi lên từ biển
Qua Hoàng Sa, Trường Sa
Trăng đi vào đất Việt
Như người thân về nhà
Ngắm trăng lên từ biển
Thấy dáng tiên chị Hằng
Mong biển Đông lặng sóng
Để tàu thuyền trở trăng.
H.P.H