Ðã nhiều năm nay, trong lễ nhậm chức của các Tổng thống Mỹ, một nhà thơ được trân trọng mời đến đọc thơ trong sự kiện chính trị quan trọng ấy. Sự hiện diện của nhà thơ trong lễ nhậm chức Tổng thống được tiến hành đầu tiên vào ngày 20/1/1961. Ðó là năm Tổng thống John F. Kenedy đăng quang. Từ đó cho tới nay, cứ mỗi khi nước Mỹ tổ chức lễ nhậm chức cho Tổng thống mới thì có một nhà thơ Mỹ được mời tới đọc thơ. |
Robert Frost là nhà thơ Mỹ đã đọc thơ trong lễ nhậm chức của Tổng thống Mỹ John F. Kenedy. Sau này, trong buổi khai trương thư viện mang tên nhà thơ Robert Frost, Tổng thống John F. Kenedy đã ca ngợi sự sáng tạo của nhà thơ và đọc lại hai câu thơ nổi tiếng của nhà thơ Robert Frost: “Trong rừng có nhiều lối đi/ Nhưng tôi chọn lối đi chưa có dấu chân người”.
Tổng thống Mỹ John F. Kenedy nói hai câu thơ đó gợi mở một tư duy quan trọng cho các chính trị gia Mỹ trong việc xây dựng nước Mỹ. Bởi không có sự dấn thân và sáng tạo, nước Mỹ không thể lớn mạnh. Quốc gia nào muốn phát triển và lớn mạnh thì không thể đi theo một lối mòn. Mọi lối mòn đều thủ tiêu sự sáng tạo. Và không có sự sáng tạo thì không có sự phát triển.
Những bài thơ được đọc trong lễ nhậm chức của các Tổng thống Mỹ đều vang lên giọng nói của văn hóa, của lịch sử, khát vọng và ý chí của con người về một tương lai tốt đẹp hơn của nước Mỹ. Nhà văn Larry Heinemann nói những bài thơ ấy giống một bản tuyên ngôn nghệ thuật về nước Mỹ.
Nhà thơ được mời đọc thơ trong lễ nhậm chức Tổng thống Mỹ Joe Biden mới đây là nhà thơ da màu Amanda Gordon, khi ấy chỉ mới 22 tuổi.
Xin trân trọng giới thiệu một số bài thơ đọc trong lễ nhậm chức của một số Tổng thống Mỹ qua bản dịch của dịch giả Phạm Minh Quân.
Robert Frost
Món quà đương nhiên
(The Gift Outright, được nhà thơ Robert Frost đọc tại lễ nhậm chức của
Tổng thống Mỹ John F. Kennedy vào ngày 20/1/1961. Đây là bài thơ đầu tiên
được đọc tại một lễ nhậm chức của Tổng thống Mỹ)
Mảnh đất là của chúng ta trước khi chúng ta là của đất
Đất nước là đất của chúng ta hơn một trăm năm
Trước khi ta là công dân của nó. Đất là của chúng ta
Ở Massachusetts, ở Virginia
Nhưng bấy giờ chúng ta vẫn là thuộc địa của Anh
Vẫn sở hữu những thứ ta chưa được sở hữu
Vẫn bị chiếm hữu bởi thứ ngày nay không còn chiếm hữu ta
Cái mà chúng ta giữ lại làm cho ta trở nên yếu đuối
Cho đến khi ta phát hiện ra rằng đó chính là chúng ta
Chúng ta đã cự tuyệt mảnh đất mà ta đã sinh sống
Và tức thời ta nhận thấy sự hàng phục là cứu cánh
Chúng ta đã tự trao cho mình món quà đương nhiên
(Món quà chính là rất nhiều chiến tích)
Vốn là mảnh đất đang được mở rộng về phía Tây
Nhưng vẫn chưa có lịch sử, chưa có văn hóa, chưa chuyển mình,
Quá khứ đã vậy, và sẽ như vậy trong tương lai.
Amanda Gordon
Ngọn đồi chúng ta leo
(The Hill We Climb, được nữ nhà thơ trẻ Amanda Gordon đọc tại lễ nhậm chức của
Tổng thống Mỹ Joe Biden vào ngày 20/1/2021. Nhà thơ sinh năm 1998 đồng thời
cũng trở thành nhà thơ trẻ tuổi nhất đọc thơ tại lễ nhậm chức trong các kỳ Tổng thống Mỹ)
Một ngày kia chúng ta tự hỏi bản thân,
rằng ở nơi đâu ta có thể tìm thấy ánh sáng
giữa bóng tối bất tận này?
Những mất mát chúng ta mang theo
một đại dương ta cần phải lội qua
Chúng ta đã đương đầu với dã thú hiểm nguy
Chúng ta đã học được rằng không phải lúc nào
im lặng cũng là hòa bình
Và mọi chuẩn mực và quan niệm về lẽ phải
Không phải lúc nào cũng là công bằng
Nhưng bình mình là của chúng ta trước cả khi ta biết
Bằng cách nào đó ta đã làm được
Bằng cách nào đó ta đã vượt qua và chứng kiến một quốc gia không hề
đổ vỡ mà chỉ đơn thuần chưa hoàn tất
Chúng ta là những người đảm đương một đất nước và một thời đại
Khi mà một cô gái da màu gầy guộc
là hậu duệ của nô lệ và được nuôi nấng bởi một người mẹ đơn thân
có thể mơ trở thành Tổng thống
chỉ để thấy mình đang đọc thơ cho ngài ấy
Và đúng là chúng ta còn lâu nữa mới hoàn thiện
còn lâu nữa mới tinh khôi
nhưng điều đó không có nghĩa là chúng ta
không khao khát thành lập một sự đoàn kết hoàn hảo
Chúng ta đang khao khát đoàn kết có mục đích
Để thiết lập một quốc gia dành cho mọi văn hóa, màu da, tính cách
và mọi thân phận con người
Do đó thứ chúng ta ngước lên nhìn không phải là thứ đứng giữa chúng ta
mà là thứ đứng trước chúng ta
Chúng ta khép lại sự chia rẽ bởi vì chúng ta biết phải đặt tương lai
lên hàng đầu
chúng ta phải gạt hết khác biệt sang một bên
Chúng ta cần hạ tay xuống
để có thể với nắm lấy cánh tay
của nhau
Chúng ta không làm hại ai và truy cầu sự hòa hợp cho tất cả
Hãy để duy nhất địa cầu này chứng thực rằng:
Ngay cả khi ta đau khổ, ta đã trưởng thành
Ngay cả khi ta tổn thương, ta đã hy vọng
Ngay cả khi ta mệt mỏi, ta đã nỗ lực
Rằng chúng ta sẽ mãi kết liên với nhau, cùng nhau chiến thắng
Không phải bởi vì chúng ta sẽ không bao giờ phải nếm mùi thất bại nữa
Mà bởi vì chúng ta sẽ không bao giờ tạo ra sự phân biệt
Kinh Thánh đã dặn chúng ta mường tượng
rằng ai nấy sẽ ngồi dưới cây nho và cây vả của mình
Và sẽ không một ai khiến họ sợ hãi
Nếu chúng ta sống xứng với thời đại của mình
Thì chiến thắng không nằm ở mũi gươm
Mà nằm ở những cây cầu ta đã dựng xây
Đây chính là miền hứa hẹn
Ngọn đồi chúng ta leo
Chỉ khi ta có can đảm
Bởi vì là một người Mỹ còn hơn cả một niềm vinh dự ta được thừa hưởng
Đó là quá khứ mà chúng ta bước vào
và cách ta hàn gắn nó
Chúng ta đã thấy một thế lực có thể phá hoại quốc gia chúng ta,
thay vì chia sẻ nó
Sẽ phá hủy quốc gia chúng ta nếu nó có thể cản trở nền dân chủ
Và âm mưu này đã suýt thành công
Cho dù nền dân chủ đôi lúc có thể bị trì hoãn
nhưng nó không bao giờ có thể bị đánh bại hoàn toàn
Chính trong chân lý này
trong đức tin mà chúng ta tin vào
Bởi trong khi chúng ta nhìn tới tương lai
lịch sử đã nhìn tới chúng ta
Đây là kỷ nguyên để cứu nền công lý
Chúng ta lo sợ trước bước ngoặt của nó
Chúng ta cảm thấy rằng mình chưa sẵn sàng để kế thừa
trong thời khắc kinh khủng như vậy
nhưng bên trong nó ta đã tìm thấy sức mạnh
để viết lên một trang sử mới
Để mang lại hy vọng và tiếng cười cho chính chúng ta
Thế nên chúng ta đã từng hỏi,
bằng cách nào ta có thể khuất phục tai ương?
Giờ đây chúng ta khẳng định,
tai ương làm thế nào có thể đánh bại chúng ta chứ?
Chúng ta sẽ không quay về với thứ đã là
mà sẽ tiến tới thứ sẽ là
Một quốc gia tổn thương nhưng toàn vẹn
nhân từ nhưng quả cảm,
dữ dội và tự do
Chúng ta sẽ không quay lưng
hay bị ngăn trở bởi đe dọa
bởi vì chúng ta biết được sự thờ ơ và trì trệ của chúng ta
sẽ là di sản của thế hệ kế tiếp
Những sai lầm của chúng ta trở thành gánh nặng cho chúng
Nhưng có một điều là chắc chắn:
Nếu chúng ta kết hợp khoan dung với sức mạnh
và sức mạnh với lẽ phải
thì tình yêu sẽ trở thành di sản của chúng ta
và thay đổi quyền khai sinh của con em chúng ta
Vậy hãy để lại phía sau một quốc gia
tốt đẹp hơn quốc gia mà ta từng được kế tục
Mọi hơi thở từ lồng ngực đúc đồng này
chúng ta sẽ biến thế giới tổn thương này thành một thế giới tuyệt vời
Chúng ta sẽ trỗi dậy từ những ngọn đồi phủ vàng miền Tây
chúng ta sẽ trỗi dậy từ miền Đông Bắc đầy gió
nơi tổ tiên của chúng ta đã từng đứng lên làm cách mạng
Chúng ta sẽ trỗi dậy từ những thành phố ven hồ miền Trung Tây
chúng ta sẽ trỗi dậy từ miền Nam nắng vàng
Chúng ta sẽ tái thiết, hòa giải và hồi phục
và khắp ngõ ngách trên đất nước chúng ta
cùng mọi góc nhỏ nơi ta gọi là quê hương
dân tộc đa dạng và tươi đẹp của chúng ta sẽ vươn dậy
tuy bầm dập nhưng đẹp đẽ
Rồi sẽ đến ngày chúng ta bước ra khỏi bóng tối,
sục sôi và không sợ hãi
Một bình minh mới hé rạng lên khi chúng ta giải phóng nó
Bởi vì ở đây luôn luôn có ánh sáng
chỉ khi chúng ta đủ can đảm để nhìn thấy nó
chỉ khi chúng ta đủ can đảm để trở thành nó.
P.M.Q
Bài trích đăng theo Báo Văn nghệ số 31 ra ngày 31/7/2021.