Tadeusz Rózewicz
Hạnh phúc biết bao
Hạnh phúc biết bao! Anh vẫn còn có thể
Hái những quả móc trong rừng
Thế mà từ lâu anh lại nghĩ rằng
Không còn rừng và không còn quả móc
Hạnh phúc biết bao! Cây xanh vẫn mọc
Và anh lại về nằm dưới bóng cây
Anh đã nghĩ hoài – từ bấy lâu nay
Rằng cây thôi không cho người bóng mát
Hạnh phúc biết bao! Anh ở bên em thật
Ôi trái tim anh bỗng đập rộn ràng
Vậy mà từ lâu anh lại nghĩ rằng
Con người ta không còn tim nữa.
Kalina Izabela Ziola
Tại sao
Anh không mời em đi uống cà phê
và không tặng em bông hồng tươi thắm
Em tìm khuôn mặt anh giữa đông đúc
bao người
Phải làm gì đây để anh ở lại?
Em nói luyên thuyên, nói toàn điều vô nghĩa
cười ngô nghê và đỏ mặt ngô nghê
Còn anh nhìn xa xăm, ánh mắt anh tìm kiếm
mân mê đồng xu định gọi điện trong tay
Em làm mất cuốn sách và chiếc túi
cái mũ đen em cũng để quên
Em không biết hôm nay chiều tối đến
Là chiều tối cuối cùng hay chiều tối đầu tiên
Anh bỏ đi. Chắc đêm nay em không ngủ
cho dù đêm đã phủ màn xuống Varsava
Anh không tặng em bông hồng rực rỡ
và cũng không mời em đi uống cà phê.
Antoni Slonimski
Nhớ mong
Khi anh gặp em lần đầu
Ngào ngạt mùi thơm hoa dẻ
Em nhìn mắt anh rất lâu
Cho lòng anh xao xuyến thế
Dưới hai hàng cây đẫm nước
Anh bước từng bước theo em
Trái tim trong lòng rạo rực
Bởi cái màu tím em nhìn
Những lời anh nói bấy lâu
Nay tìm về anh trở lại
Anh bỗng hiểu ra từ đâu
Ý nghĩa bao lời anh nói
Rồi anh chẳng hiểu vì sao
Hoa tử đinh hương thơm ngát
Lời anh như cũng ngạt ngào
Mắt đầm đìa toàn nước mắt
Nỗi nhớ – ôi từ ngữ cũ
Mở ra trong anh khoảng không…
Biết bao nhiêu điều trú ngụ
Trong một từ ngắn: nhớ mong.
Ryszard Kapuscinski
Từ khi có em
Từ khi có em
Mọi thứ bỗng đổi màu
Và có thêm một màu mới
Màu em
Từ khi có em
Âm thanh cũng bỗng nhiên thay đổi
Bởi giàu thêm một âm thanh mới
Giọng em
Từ khi có em
Rừng và cây
Thơm mùi thơm mới
Từ em
Từ khi có em
Anh sờ tay vào thế giới
Thấy thế giới vẹn tròn
Và chỉ một mà thôi.
Julian Tuwim
Gửi em
Anh gửi đến cho em
Trái tim anh thương nhớ
Nó không chốn nương thân
Làm gì – tùy em đó
Nhập vào cùng tim mình
(Nó không nơi nương tựa)
Hay bỏ rơi vô tình
Làm gì – tùy em đó
Trái tim anh không nhà
Sẽ biết ơn em lắm
Dù nâng niu hay là
Mồ đắp cho một nấm.
Kazimierz Tetmajer
Nói nữa đi em
Nói đi, nói nữa đi em
Tháng năm anh một nỗi thèm: lời em
Mỗi lời em đọng trong tim
Rung nhè nhẹ, để lặng im, êm đềm
Nói đi, nói nữa đi em
Chẳng ai nghe, bởi là đêm chúng mình
Lời em như có bóng hình
Ru anh và nhẹ như nhành hoa tươi
Vuốt ve anh suốt một đời
Nói đi anh mãi khát lời của em…
NGUYỄN CHÍ THUẬT (dịch)
(Theo Báo Văn nghệ)